Trang Nại Nại kinh ngạc một lúc lâu mà không nói được bất cứ câu nào.
Hình như… cô nhìn nhầm người rồi thì phải?
Cô dụi dụi mắt nhìn lại lần nữa, quả đúng là anh.
Sao anh lại lên đây?
Trang Nại Nại hết sức kinh ngạc, sau đó lại thấy Tư Chính Đình dùng ánh mắt để ra hiệu chân cô. Cô ngơ ngác thu chân lại, thân hình cao lớn của anh liền lách qua.
Anh cứ thế ngồi xuống bên cạnh cô, dáng người cao to ngồi trên chiếc ghế nho nhỏ khiến không gian trở nên hơi chật chội.
Trang Nại Nại vẫn ngây người nhìn anh.
Anh phải đi công tác sao?
Nhưng nếu đi Chicago thì người có thân phận như anh chẳng phải nên ngồi khoang thương gia sao? Đến khoang phổ thông này làm gì?
Điện thoại của Tư Chính Đình vẫn đang rung, anh đeo tai nghe Bluetooth, nhìn thẳng về phía trước dặn dò gì đó, hình như là về vài hạng mục lớn trong công ty sau khi anh đi công tác.