Ánh mắt của Tư Chính Đình như có như không dừng trên người Trang Nại Nại, "Đúng vậy, cô ấy thật không có mắt."
Trang Nại Nại cảm thấy nực cười, sao người đàn ông này lại có mặt mũi nói ra những lời như thế?
Cô mím môi xoay người đi ra ngoài, lúc đi còn nghe được tiếng mọi người nói sau lưng.
"Cô gái này thật là ngốc! Ngài Tư ưu tú như vậy, chắc chắn là cô ta hối hận muốn chết luôn đó."
Hối hận không?
Nhìn bóng lưng của cô, đáy lòng anh nổi lên sự hoảng loạn. Bây giờ, liệu cô có hối hận vì đã kết hôn với anh không?
Anh không tin cô, cô tức giận là đương nhiên.
Cô vốn là người không chứa nổi một hạt cát trong mắt, cô sẽ tha thứ cho anh sao?
Thật ra vừa rồi, lúc nói yêu cô, anh rất khẩn trương và luống cuống, y như lần đầu tiên thuyết trình trước đám đông.
Cho nên lúc đầu anh nói rất nhẹ, thấy cô cứ đứng ở cửa không quay lại, anh sợ cô không nghe nên lặp lại lần nữa.