Rất thích cô?
Trang Nại Nại hoảng hốt.
Cô hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên cười giễu.
Sao anh… có thể thích cô được?
Tình cảm thời cấp ba toàn là dối trá.
Vậy tình cảm năm năm sau, là thật sao?
Cô cúi thấp đầu xuống, nụ cười nơi khóe môi vừa ngớ ngẩn vừa cay đắng. Ký ức đẫm máu được chôn sâu trong lòng cứ thế bị vạch ra.
Năm đó, sau khi phát hiện người gây tai nạn là Đinh Mộng Á, cô đã gọi điện thoại cho Tư Chính Đình rất nhiều lần, nhưng anh không nghe máy lần nào. Cô rất muốn đi tìm anh, nhưng cô không muốn gặp Đinh Mộng Á. Cuối cùng, cô chỉ biết hoảng sợ ngày này qua ngày khác, không biết nên phải làm sao. Lúc đó cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi, đột nhiên gặp phải loại chuyện như vậy, không biết phải làm sao là đúng rồi.
Sau đó thì sao?
Sau đó, một mình cô phải qua qua lại lại giữa nhà và bệnh viện, chăm sóc mẹ, sức khoẻ mẹ kém đi từng ngày một.
Cứ chịu đựng, chịu đựng như vậy cho đến ngày điền nguyện vọng đại học.