Trang Nại Nại sững người.
Anh nói cô theo anh về nhà đi!
Khoảng thời gian trước, khi bị người ta hiểu lầm, khi bị anh chất vất, cô vẫn luôn nghĩ đợi đến khi mọi việc rõ ràng thì nhất định phải làm cho anh cúi đầu.
Nhưng đến giây phút này, khi anh thật sự cúi đầu thì cô lại phát hiện mình không hề hả giận hay thoải mái như trong tưởng tượng.
Thậm chí, lòng cô còn đau âm ỉ vì câu nói này.
Theo anh về nhà…
Nhưng mà…
Đó là nhà của anh! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về.
Còn cô thì?
Bị anh ép đi, bây giờ muốn về phải được sự đồng ý của anh mới có thể về!
Chóp mũi Trang Nại Nại ê ẩm, mãi sau mới trả lời được: "Bây giờ… em không muốn về."