Dáng vẻ đó giống hệt như năm năm trước, lúc cô nói với anh, "Tư Chính Đình, chúng ta chia tay đi!"
Năm năm trước, sai lầm lớn nhất của anh là để cô đi, thì bây giờ sao anh có thể buông tay đây?
Dù cô thật sự không yêu anh, không quan tâm anh nữa, anh cũng không thể buông tay.
Tư Chính Đình rũ mắt, liếc thấy cô xoa xoa bả vai mình, sau đó lại tiếp tục cúi đầu vẽ bản thảo.
Anh bỗng nhớ ra là cô không có máy tính.
Nhưng hai ngày nay là cuối tuần, cô làm sao để vẽ ra bản thiết kế được?
Chỉ vẽ tay sao?
Tư Chính Đình thở dài.
Anh cứ đứng nhìn cô một lúc lâu như vậy, lúc quay người rời đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ sau lưng, "Ai? Ai ở bên đó? A! Có ai không! Có kẻ biến thái nhìn lén!"
Cả người Tư Chính Đình cứng đơ lại trong nháy mắt. Anh đứng trong bóng tối nên đối phương không tài nào nhìn rõ bộ dạng của anh. Nhưng anh vừa quay đầu lại liền thấy Lâm Hi Nhi đứng trước cửa hét thất thanh.