Trang Nại Nại nghe thấy hai chữ "chạy tội" thì có cảm giác trái tim như rỉ máu!
Quả nhiên! Quả nhiên từ đầu chí cuối anh vẫn chưa từng tin cô!
Cô siết chặt tay, tay anh ở trên vai cô dùng quá nhiều sức, khiến cô cảm thấy xương bả vai như sắp gãy ra. Nhưng cô vẫn không rên lên một tiếng, bình tĩnh nhìn anh, tất cả tủi hờn và tức giận cuối cùng hóa thành một câu.
"Tư Chính Đình, chúng ta ly hôn đi!"
Chúng ta ly hôn đi.
Rốt cuộc cô vẫn nói ra lời này.
Tư Chính Đình cảm thấy toàn bộ sinh lực mình như bị rút đi hết.
Đây không phải bàn bạc với anh, mà là đưa ra quyết định! Nếu không thì sao đã bắt đầu làm hộ chiếu và đặt vé rồi?
Anh từ từ buông lỏng tay, lui ra sau một bước, sau đó liền nhếch môi nói, "Trang Nại Nại, tôi nói rồi, trong cuộc hôn nhân này chỉ tôi mới có tư cách nói dừng lại!"
Nói rồi, anh liền không dám dừng lại lấy một giây, ngay cả áo khoác cũng không cầm mà xông thẳng ra cửa văn phòng.