Tô Ngạn Bân lập tức nói: "Nhưng tôi không thích ăn tiết vịt!"
Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi đồng thanh: "Anh có thể chọn đi khỏi đây!"
Tô Ngạn Bân: "…"
Có lẽ là vì đêm hôm trước cả đêm không ngủ nên ăn cơm xong là lại bắt đầu buồn ngủ rã rời, vì thế Trang Nại Nại buổi chiều lại đánh một giấc dài, đến lúc tỉnh lại mới cảm thấy tinh thần sáng sủa, cuối cùng cũng đã ngủ đủ rồi.
Bữa tối, vì đồ ăn buổi trưa vẫn còn nên Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi định ăn tiếp.
Tô Ngạn Bân ngỏ lời, "Buổi trưa tôi còn chưa ăn no, sao buổi tối vẫn còn phải ăn cái món tiết vịt buồn nôn này!"
Trang Nại Nại và Lâm Hi Nhi bơ luôn lời kháng nghị của anh ta.
Trời tối dần.
Trong phòng khách chưa đến 10m2 của căn nhà trệt được chiếu sáng bằng một ngọn đèn mờ, ba người vây quanh bàn ăn đến sôi nổi, thi thoảng còn có tiếng cười vui sướng vọng ra.
Cách đó không xa, một chiếc xe con màu đen lặng lẽ đỗ ở bên đường.