Quả nhiên, ánh mắt Cố Đức Thọ như toát ra lửa!
Ông ta nhìn chằm chằm Cố Tinh San, gần như muốn xuyên thủng cô ta.
Cố Tinh San thấy bộ dáng của Cố Đức Thọ như thế thì kéo tay Lý Ngọc Phượng, "Mẹ, ba không tin con, mẹ phải tin con! Con không thể nào lấy được bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào, con đi đâu đổi được? Hơn nữa cả tuần nay con đều ở trong trường học, căn bản là không gặp mẹ, sao có thể đổi được? Mẹ, mẹ nói mau đi!"
Lúc này, Lý Ngọc Phượng không còn giống như lúc nãy mà hơi ngây người. Sau đó, cả người bà ta cứng đờ lại. Tròng mắt của bà ta dãn ra, cứ như nghĩ tới chuyện không thể nào tin nổi.
Mà sự lôi kéo của Cố Tinh San làm bà ta lập tức tỉnh táo lại.
Bà ta quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của Cố Tinh San, sau đó lại nhìn Cố Đức Thọ và Trang Nại Nại, do dự một chút rồi đứng phắt dậy.