Một câu nói làm Lý Ngọc Phượng và Cố Đức Thọ đồng loạt nhìn về phía Cố Tinh San với ánh mắt nghi ngờ.
Cố Tinh San lộ ra dáng vẻ uất ức, "Cố Khuynh Nhan, chị làm gì vậy? Buông ra! Chị làm đau tôi."
Lý Ngọc Phượng nghe Cố Tinh San kêu đau thì đưa tay đẩy Trang Nại Nại ra, "Con buông em ra trước! Có gì thì nói, đừng động tay động chân!"
Trang Nại Nại lùi ra sau một bước, tránh cánh tay của Lý Ngọc Phượng. Cô nhìn Lý Ngọc Phượng, cuối cùng vẫn cảm thấy bị tổn thương. Dù cô và người phụ nữ này không có tình cảm nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của cô. Cái người tự xưng là mẹ cô này, lúc cô và Cố Tinh San xảy ra mâu thuẫn, bà ta không chút do dự đứng bên Cố Tinh San.
Cô cười gằn, quay đầu nhìn Cố Đức Thọ, "Bản thảo thiết kế tôi đưa cho ông không phải là bản thảo thiết kế ông gửi cho xưởng may. Đã có người đổi bản thảo thiết kế."
Cố Đức Thọ nhíu mày, "Con có ý gì?"