Hàn Lâm Lâm vừa khéo là bạn cùng bàn của cô.
Trang Nại Nại cười thầm, Tư Chính Đình mắc chứng mù mặt mà, sao biết Hàn Lâm Lâm là ai được?
Lúc cô cho rằng Tư Chính Đình nhất định sẽ ngơ ngác hỏi lại đối phương Hàn Lâm Lâm là ai, thì lại thấy Tư Chính Đình đi vào lớp, đến trước mặt Hàn Lâm Lâm, gõ xuống bàn học của cô ấy rồi hất hàm về phía cửa.
Trang Nại Nại: "..."
Trang Nại Nại tròn mắt đi đến trước mặt Tư Chính Đình, nuốt nước miếng hỏi, "Tư Chính Đình, chẳng phải cậu... cậu... cậu... cậu mắc chứng mù mặt sao?"
Tư Chính Đình dửng dưng liếc cô, "Không."
"Nhưng mà… Sao cậu không nhớ được tên mình?"
Tư Chính Đình đi về chỗ ngồi của mình, "Người không liên quan, sao tôi phải nhớ?"
Trang Nại Nại: "..."
Tư Chính Đình lúc đó độc miệng đến mức khiến ai cũng muốn tẩn anh một trận.