Dáng người cô mỏng manh như vậy, rốt cuộc đã gánh lấy áp lực khi đó bằng cách nào?
Tư Chính Đình càng xem thì lòng lại càng đau đớn, đến cuối cùng đã đau đến chết lặng, đau đến mức sững người.
Anh để tập tài liệu xuống bàn trà trước sofa, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ nặng nề. Anh nhìn cô gái trên giường bệnh, nhìn khuôn mặt gầy gò, đôi mắt khép chặt của cô. Anh cứ ra sức nhìn cô như vậy trọn nửa tiếng, nhưng lại như thể đã nhìn một thời gian dài đằng đẵng.
Tại sao một người đàn ông mạnh mẽ như anh, mà trong tình yêu lại nhát gan như vậy?
Tư Chính Đình siết chặt tay, cõi lòng mãi lâu mà vẫn không thể bình tĩnh nổi, ngay cả cảm xúc cũng trở nên phức tạp.
Một mặt, anh thương xót cảnh ngộ của cô.
Mặt khác, anh lại ghen tị với mẹ Trang, có thể được cô một lòng đối xử như thế…
***