Trên tầng cao nhất.
Tư Chính Đình đứng ngoài ban công, lẳng lặng nhìn về phía xa. Anh không ngủ cả một đêm nên vẻ mặt lúc này hơi tiều tụy, nhưng vẫn không hề có ý định nhúc nhích gì. Chuyện tối hôm qua như khoét một lỗ vào tim anh, đến bây giờ vẫn còn đau đớn, chảy máu đầm đìa.
Tư Chính Đình rít mạnh một hơi thuốc, nicotine dày đặc tràn vào phổi khiến anh càng có cảm giác bị thiêu đốt. Anh kịch liệt ho khan hai tiếng, rồi dụi mạnh điếu thuốc vào chiếc gạt tàn.
Năm năm trước, lí do cô bỏ rơi anh hóa ra là vì tiền. Một lý do nực cười mà lại đáng buồn biết bao. Hôm qua, vì quá giận dữ nên anh không muốn nghe cô giải thích. Nhưng có giận thế nào thì qua một đêm cảm xúc cuối cùng vẫn bị lý trí kìm chế lại.
Tư Chính Đình quay người vào phòng, cầm lấy chiếc điện thoại đã tắt nguồn khởi động lại. Màn hình nhanh chóng hiển thị thông báo anh có 109 cuộc gọi nhỡ từ Trang Nại Nại và 4, 5 cuộc của Ms. Đinh.