Hình như cả đêm qua bà cũng không ngủ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại. Thấy Trang Nại Nại, bà hơi mím môi lại, mãi sau mới đi đến nói.
"Nó ở công ty."
Trang Nại Nại nghe thế thì hơi ngây người.
Thật ra đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Những lời của Đinh Mộng Á có lẽ không phải cố tình, cô oán trách bà ấy cũng hơi vô lý. Nhưng cô cũng chẳng tài nào đối mặt với bà ấy một cách bình tĩnh và ôn hòa được, vì thế chỉ lạnh nhạt dạ một tiếng. Cô hiểu ý của Đinh Mộng Á, bà muốn để cô đi tìm Tư Chính Đình giải thích rõ ràng.
Nhưng mà...
Trang Nại Nại thầm cười khổ một tiếng. Chỉ cần nhớ lại việc tối qua cô muốn giải thích với anh, nhưng anh lại không cho cô cơ hội là cô lại cực kì ấm ức. Cô thậm chí còn nảy ra ý nghĩ, nếu cô nói với Tư Chính Đình rằng Đinh Mộng Á đã lái xe đâm vào mẹ cô, liệu anh có tin không?
Trang Nại Nại khẽ nhếch môi cười cay đắng đi ra khỏi cổng biệt thự.