Không cho ra ngoài?
Trang Nại Nại trừng hai con mắt hỏi lại, "Tại sao?"
"Không vì sao cả."
Câu trả lời thật bá đạo và dứt khoát. Người đàn ông này…
Chắc chắn là phát – xít – Trung – Quốc!
Trang Nại Nại tức giận chống nạnh, vì anh gọi điện tới nên cô mới bị nhân viên của anh lấy quy định mà anh đặt ra chèn ép, giờ anh lại ngang ngược như vậy.
Trang Nại Nại thở phì phò, "Nhưng em đã hứa với người ta rồi."
Tư Chính Đình còn chưa trả lời thì nghe thấy giọng cáu kỉnh của cô, "Em là vợ anh chứ không phải là phạm nhân."
Giọng nói rất nhỏ, lộ ra sự suy sụp.
Một câu nói làm cho Tư Chính Đình buồn bực ngay lập tức, lời muốn cũng nghẹn lại trong cổ họng. Mặc dù đang ở tầng cao nhất, nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc Trang Nại Nại nói những lời này, nhất định là đang bĩu môi. Biểu cảm trên khuôn mặt cô xưa nay vốn đã rất phong phú. Mới nghĩ như vậy, không hiểu vì sao tâm trạng Tư Chính Đình lại tốt hơn một chút.