Tư Tĩnh Ngọc bị đè nặng, cơ thể cường tráng của đàn ông nằm trên người cô, còn chưa kịp hét lên thì khuôn mặt nho nhã kia đã tới gần. Hai khuôn mặt cách nhau 1cm, hơi thở nhè nhẹ phả lên gò má, sự mẫn cảm từ đáy lòng trào lên làm tim Tư Tĩnh Ngọc đập thình thịch.
Anh ta... muốn làm gì?
Tư Tĩnh Ngọc nín thở, cơ thể run rẩy vì lo lắng.
Thi Cẩm Ngôn lấy hai tay chống đỡ thân thể của mình, cúi đầu nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Tư Tĩnh Ngọc khẽ thở dài. Anh ta vừa cúi đầu, cô liền quay đầu, hai khuôn mặt đụng vào nhau, cơ thể run lên.
Tư Tĩnh Ngọc siết chặt tay, cắn chặt răng, người đàn ông này, rốt cuộc xem cô là cái gì? Cô yêu anh ta, yêu anh ta đến hết thuốc chữa, nhưng không yêu đến đến mất liêm sỉ của bản thân. Anh ta ở ngoài ôm ấp yêu thương với Bạch Nguyệt còn chưa đủ sao?
Tư Tĩnh Ngọc nghĩ tới đây, giận dữ hét lên: "Thi Cẩm Ngôn, cường bạo trong hôn nhân cũng là phạm pháp."