"Ui ~"
Trang Nại Nại hít ngược một hơi giả vờ rằng mình bị giật mình, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống mà, chân bị trẹo rồi. Cô chỉ hận không có cái lỗ nào đó trên mặt đất để mình chui vào, mặt mũi của cô hôm nay đã vứt sạch sẽ rồi!
Trang Nại Nại muốn ngó xem Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đi đằng trước có thấy hành động vừa rồi của cô hay không. Thế nhưng, vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông kia đang cực kì ưu nhã đỡ lấy eo Tư Tĩnh Ngọc, đến khi bước lên hết cầu thang thì anh ta mới buông tay.
Ánh mắt của Trang Nại Nại có chút đăm chiêu.
Tư Chính Đình đỡ Trang Nại Nại, nghe được tiếng rên khe khẽ của cô thì nhẹ giọng hỏi: "Trẹo chân rồi?"
Thế nhưng mãi không nghe thấy cô trả lời.
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại thì phát hiện ánh mắt của cô đang dính chặt vào Thi Cẩm Ngôn.
Ánh mắt của Tư Chính Đình nhất thời trầm xuống.