Tư Chính Đình mặc một bộ vest vừa vặn, càng tôn lên dáng người thẳng tắp cao lớn của anh.
Anh vừa xuất hiện, dường như tất cả ánh sáng chung quanh đã gom lại hết trên người anh, mọi thứ lập tức như mất đi màu sắc.
Anh bước đến từng bước một, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn không có chút cảm xúc nào, rét lạnh như tảng băng nghìn năm. Dáng người anh cao lớn, mang theo khí thế như bậc đế vương khiến cho người khác phải thần phục.
Sau đó, cả nhà họ Cố đều ngây dại nhìn anh.
Cố Tinh San há hốc miệng, còn Lý Ngọc Phượng thì lại càng kinh ngạc hơn, mở to mắt ra nhìn.
Trong lúc mọi người ngây người, Tư Chính Đình đi từng bước đến cạnh Trang Nại Nại nắm vai cô, hơi gật đầu với Cố Đức Thọ coi như chào hỏi.
Cố Đức Thọ phấn khởi tiến lên phía trước, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ngài Tư, ngài đến thật? Cái con bé Khuynh Nhan này cũng thật là, sao không nói trước một tiếng? Hại mẹ và em gái lo lắng cho nó."
Lo lắng?