Phòng làm việc của Tô Cẩm Huy ở tầng mười tám, vì vậy thuận đường đưa Trang Nại Nại về tới phòng làm việc của cô luôn.
Đám người trong phòng lập tức ngẩng đầu lên, giống như phát hiện một lục địa mới, tất cả đều nhìn sang bên này.
"Đàn anh, cám ơn anh." Trang Nại Nại cười híp mắt cảm ơn. Đáng lý ra lúc này cô phải lấy tiền trả lại, nhưng nhớ tới số tiền trong ví của mình, cô gãi đầu: "Lát nữa em sẽ trả tiền lại cho anh."
"Không cần gấp đâu." Tô Cẩm Huy quan sát hoàn cảnh làm việc của cô, sau đó vỗ vai cô nói: "Ở đây có gì không quen thì có thể nói cho anh."
Này là… đang muốn chống lưng cho cô sao!
Trang Nại Nại không phải người không biết điều, lập tức cười đáp: "Vâng ạ."
Tô Cẩm Huy còn định nói gì đó, nhưng điện thoại lại vang lên. Anh bất đắc dĩ chỉ chỉ điện thoại, Trang Nại Nại liền vẫy tay chào: "Bye bye."
Lúc này Tô Cẩm Huy mới bước đi.