Anh ta nói nói cái gì vậy?
Đường Cần vô cùng uất ức, cảm thấy mình quả thật còn oan uổng hơn cả tuyết rơi tháng sáu kia.
Đôi cẩu nam nữ này cũng không biết đào đâu ra lai lịch của mình, ngay cả anh ta cũng không biết từ bao giờ đã bị lộ sạch. Càng khiến người khác tức giận hơn là hai người xấu này cái gì cũng biết, nhưng lại không nói gì cả, đợi sau khi bản thân xem náo nhiệt ghiền rồi mới lôi ra ngoài treo nhà họ Khương lên cường thế trấn áp... Có còn thiên lý không vậy?
Tên nhỏ con đã quá quen thuộc với ánh mắt này của Đường Cần rồi, anh ta thở dài một tiếng: "Xem ra có cao nhân khác chỉ điểm rồi!"
Đường Cần lập tức cảm động, gật đầu như gà mổ thóc "Anh Triển, anh thật anh minh!"
Nhận được ánh mắt thăm dò của tên nhỏ con, Dương Nghiên nhún vai: "Bí mật thương mại."
Phong Tiểu Tiểu gật đầu: "Giống như trên!"
Giống cái đầu cô ấy!