Tinh Vệ nghe toàn bộ câu chuyện xong liền lấy oán trả ơn, trợn mắt giận dữ trừng Ngao Tiềm một cái rồi trở về phòng, không hề đề cập đến việc cảm ơn nữa.
Thật ra không phải cô không biết việc này thật sự không liên quan đến Ngao Tiềm. Ngược lại, nếu không có Ngao Tiềm, vậy cho dù Ngọc hốt có được mọi người phát hiện ra cũng không ai đủ khả năng thu phục nó và giải quyết vấn đề, lũ lụt trong núi vẫn không có cách nào ngăn chặn được, đến lúc đó thiệt hại vẫn là các hương thân của cô…
Đương nhiên nếu có thể dùng lý trí kiểm soát được tâm tình thì đã chẳng có câu giận chó đánh mèo. Dù sao Y Y vẫn còn là một cô nhóc, có làm gì sai cũng không ai đi so đo thiệt hơn với cô. Ngao Tiềm cũng chỉ có thể cười khổ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ với hai kẻ đang ngồi đó hóng hớt.