Dương Nghiên đang được một đám hồ ly tinh mượn oai vây quanh chăm sóc và nhận đãi ngộ của anh hùng.
Trẻ tuổi, đẹp trai, có tiền… Ánh mắt đám vợ hai nhìn Dương Nghiên thèm thuồng, rực rỡ ánh sáng. Dương Nghiên biết nhiều hiểu nhiều tất nhiên là không để những ánh nhìn trần trụi như vậy gần gũi vây lấy, cực kỳ trấn định, vội ho một tiếng bình tĩnh chào, về phòng bế quan, bóng dáng rời đi nhìn vậy mà có vài phần như chạy trối chết.
Đám bà hai sững sờ một chút, sau đó cười ầm lên.
Từng có giao tình cùng chung hoạn nạn, quần thể bà hai trở nên thân thiết hơn với Phong Tiểu Tiểu. Đương nhiên, nếu không phải Dương Nghiên với thân phận kim cương lấp lánh ở đó, phỏng chừng sẽ chẳng ai để ý tới cô.
"May mà có anh Dương ở đây." Đối tượng bị cảnh sát nhắm thẳng vào lúc nãy vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, trên mặt còn có chút kinh hãi chưa hoàn toàn khôi phục, "Nếu không phải vừa lúc Điềm Điềm ở đây, nhất định phiền phức lớn rồi." Nói xong cảm ơn Điềm Điềm, cảm ơn Phong Tiểu Tiểu, cảm ơn Dương Nghiên đã về phòng nãy giờ, cảm ơn đám chị em vẫn luôn trợ giúp mình.
Điềm Điềm nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại quay đầu nghĩ nghĩ, có chút mất hứng hỏi: "Chuyện này khoan hãy nói, mày chọc bà già kia trước phải không?"
Bà hai kia nói quanh co: "Không có, là bà ta gây sự trước…"
"Đừng có làm mấy trò mèo đó với tao." Điềm Điềm hất tay cắt lời đối phương, "Lũ đàn ông háo sắc kia tao còn không biết chắc? Ngay cả vợ hợp pháp trong nhà mà bọn họ còn có thể giở trò bịp bợm, thì càng không có khả năng có thể trung trinh như một với chúng ta. Tình nhân bên ngoài của hắn đâu chỉ có mình mày, bà già kia cần gì cứ phải là mày cắn lấy mày mãi không nhả? Trừ khi mày không ngoan ngoãn nghe lời đi bỏ cái thai đi."
Lời này mới là thật, đối với tầng lớp có tiền có quyền, nuôi một hai tình nhân bên ngoài không phải là cái chuyện gì đáng kể, có rất ít người giữ được sạch sẽ, mọi người nghe qua rồi cũng coi như một chuyện phong lưu lý thú mà thôi. Nhưng nếu lòi ra thêm một cái mạng, chuyện này lập tức biến thành gièm pha.
Những bà vợ trong các nhà đó đều có suy nghĩ khá thoáng, có thể nhắm một mắt mở một mắt trước chuyện chồng chơi bời ở bên ngoài, nhưng nếu ngu xuẩn mà nhảy ra đứa con hoang bên ngoài, vậy nhất định phải giải quyết nhanh chóng, đề phòng hậu họa.
Mục đích của tiểu tam chủ yếu là tiền, người có khát vọng lớn lắm thì là leo ngôi chính thất. Bản thân Điềm Điềm cũng là người ở trong cái vòng luẩn quẩn này, tất nhiên biết chị em của mình đang tính toán cái gì. Cô ta không có ý khinh bỉ bọn họ, nhưng dưới tiền đề là đừng có kéo theo cả cô ta xuống nước.
Bây giờ thì hay rồi, mình đang muốn né cái vũng bùn này, đám chị em không giúp đỡ thì thôi, lại muốn kéo cô ta trở về cho ghê tởm cả đám, đây rõ ràng là phô trương tính kế cô ta còn gì.
Các bà các chị nghe thấy giọng điệu có chút mất hứng của Điềm Điềm đều sửng sốt, nhận ra cô ta đã tức giận. Bà hai nhỏ kia phản xạ che bụng, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng nhíu mày của Điềm Điềm, biết nếu lại giấu nữa thì chỉ còn nước xé rách mặt, hung tợn cắn răng: "Tao chưa bỏ nó đâu! Dựa vào cái gì mà không thể để tao sinh! Bà ta có ngon thì giữ chồng cho tốt, ra mạng người mới tìm tao định tính sổ thì có bản lĩnh gì?"
Mọi người đều là người thông minh, vừa nghe đã hiểu, đối phương mang ý đồ ôm bụng níu chân kim chủ, gắng sức soán ngôi chính thất đây mà.
"Cho tôi chen một câu." Phong Tiểu Tiểu tò mò, "Cô giữ cái thai là đã suy nghĩ kỹ hay chỉ do nhất thời nóng giận? Nhà tài trợ sinh sản vụ này có biết không?"
Tuy Phong Tiểu Tiểu không phải người trong cái vòng luẩn quẩn này, nhưng vì chuyện lúc nãy, mọi người vẫn cho cô vài phần mặt mũi, bà hai nhỏ kia chần chừ trong chốc lát rồi đáp: "… Sau khi nghe nói tôi mang thai thì ông ta không hề đến nữa, sau đó vẫn luôn là bà già đó…"
Vì thế mọi người liền hiểu, đây rõ ràng là bị quăng rồi còn gì.
"Điềm Điềm, mày phải giúp tao!" Bà hai nhỏ kích động túm tay Điềm Điềm không buông.
Điềm Điềm không nói gì, suy nghĩ một lát sau lại đem ánh mắt chờ mong ném sang Phong Tiểu Tiểu.
Phong Tiểu Tiểu vỗ vai Điềm Điềm: "Cố lên!" sau đó dứt khoát bỏ chạy lấy người.
Một đám đàn bà trang điểm xinh đẹp bám trụ trong phòng khách, gây sức ép hơn hai tiếng mới chịu đi. Phong Tiểu Tiểu nghe bên ngoài im lặng, lúc đó mới chịu chui ra, Điềm Điềm đã như kiệt sức nằm dài trên sô pha, đầu ngón tay cũng không muốn động.
Cậu trai nhỏ Đường Cần này ở đây ăn chùa uống chùa, có việc không xài được, lại có cũng không dám xài, bắt hắn trả tiền thuê nhà, tiền cơm càng không thể, trừ khi anh bạn đã đi du lịch của hắn trở về giúp đỡ một chút.
Đứng trong cái hoàn cảnh không thể không ăn cơm mềm như thế này, chỉ có những lúc thả chim, dẫn chó của Dương Nghiên đi dạo Đường Cần mới có thể nếm được một chút hơi thở của tôn nghiêm… Theo cách nói của Dương Nghiên thì trước kia nhà anh ta đều thuê vài hộ lý có trình độ chuyên môn chăm sóc cho thú cưng của anh ta. Hiện tại, Đường Cần chẳng qua là tiếp nhận công việc này mà thôi, tuy rằng không trả lương nhưng tiền cơm tiền thuê nhà coi như là tính vào đó…
Dắt Hao Thiên Khuyển đi dạo trở về, thứ đầu tiên Đường Cần nhìn thấy là Điềm Điềm một thân mỏi mệt, nhịn không được ngó Phong Tiểu Tiểu dò hỏi: "Cô ta làm sao vậy?"
Phong Tiểu Tiểu nhìn biểu tình buồn bực của Điềm Điềm, biết tới tám phần là cô vợ bé này không ngăn cản được thế công mãnh liệt của các bà đám chị em, có lẽ là bất cẩn đã đồng ý giúp đỡ người ta rồi… Vì thế cô nhún vai, thuận miệng đáp: "Chắc cô nàng cảm thấy nhân sinh quá phong phú đây mà."
Đường Cần im lặng trong chốc lát, không để ý đến Điềm Điềm nữa, thẳng một đường dẫn Hao Thiên Khuyển vào phòng bếp tìm xương.
Phong Tiểu Tiểu nhìn cậu ta như vậy, nhớ đến kết quả mới nhất mà mắt thông thiên dò xét được - tạm thời nản lòng thoái chí, vì yêu cầu hà khắc của thân chủ đã khiến thủ đoạn dùng độc của Đường Môn mất tác dụng vài lần mà sinh ra tâm lý chùn bước, tạm thời đang mày mò cách ám sát mới…
Hy vọng tiểu Đường này nghiên cứu lâu thêm vài ngày, nếu có thể thuận lợi chịu đựng được đến khi Khương Lễ đi công tác về thì chuyện đến lúc đó là hết.
***
Điềm Điềm phiền não chẳng được bao lâu, khi Ngao Tiềm bước vào, em gái này đã ném hết mọi chuyện ra sau đầu, tươi cười như hoa đến nghênh đón.
"Cẩn thận bụng." Ngao Tiềm nhìn một sản phụ nhào đến mình, vội theo phản xạ mà quan tâm một câu. Điềm Điềm vừa vui sướng vừa xấu hổ, vui sướng là người mình thích săn sóc cẩn thận như vậy, xấu hổ là bản thân sớm có vết nhơ, bây giờ còn mang trong mình giọt máu của một lão già, do vậy trước mặt Ngao Tiềm lại càng không dám nhắc đến chuyện mình thích người ta.
Phong Tiểu Tiểu nhìn một tập giấy trong tay Ngao Tiềm, vội giúp cầm lấy, lại đẩy qua cho cốc nước: "Anh làm gì vậy? Bao thầu cả việc phát tờ rơi làm việc bán thời gian hả?"
Ngao Tiềm bật cười lắc đầu, nhận cốc nước Phong Tiểu Tiểu đưa tới, nói tiếng cảm ơn: "Đây là địa chỉ mặt tiền mà anh nhắm đến… Nói thật, nếu tính toán tự mở cửa tiệm, anh không muốn xa chỗ ở quá. Nhưng là mặt tiền cho thuê khu vực gần đây không nhiều, nếu có thì điều kiện cũng không hợp ý, cho nên…"
"Nếu tiệm lớn thì có thể ở luôn trong đó, như bọn em đây này. Ở một nơi là được rồi, dù sao bây giờ anh cũng chưa có bạn gái." Phong Tiểu Tiểu đề nghị, rồi nhận lấy một ánh mắt khinh thường từ Điềm Điềm - Cô ả với ưu thế cách vách đây còn chưa theo đuổi được người ta, người này dụ mục tiêu của ả ra ngoài, sau này muốn tiếp cận thì phải làm sao? Chẳng lẽ ả cũng phải đi nuôi chó?
Nhưng Ngao Tiềm lại đồng ý, gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên mới hỏi thăm một vài chỗ xa xa chút, khoanh vùng rồi từ từ chọn lại. Nếu giao thông thuận tiện thì mọi người cũng có thể giúp đỡ nhau nhiều hơn."
"Đã nhắm được chỗ nào chưa? " Phong Tiểu Tiểu lật lật tập giấy.
"Ba chỗ đầu tiên." Ngao Tiềm ngồi xuống bên cạnh, vừa uống nước vừa chỉ chỉ tờ giấy trong tay Phong Tiểu Tiểu, "Ba nơi này cũng không tệ lắm, khu vực và giá cả cũng hợp lý, nhưng cái nào cũng có chút nhược điểm, anh không quyết định được, nghĩ nên thương lượng với mọi người."
"Nhược điểm gì?" Dương Nghiên cuối cùng cũng xuất quan, bước ra ngoài, lười biếng hỏi.
"Chỗ đầu tiên là có tầng lầu, ở trong khu chung cư, an ninh cùng dân cư đều ổn, nhưng chủ nhà chỉ cho thuê tầng dưới, tầng trên phải để nhà ông ta ở… Vấn đề chủ yếu là hình như vợ chồng nhà này có máu cờ bạc, thường xuyên mời bạn bè về nhà ăn nhậu chơi mạt chược suốt đêm, tầng dưới lại không đảm bảo, tôi sợ thuê rồi sẽ dễ sinh chuyện." Tuy Ngao Tiềm nói không rõ ràng, so sánh đầy ẩn ý, nhưng ở đây đều là người hiểu chuyện, vừa nghe đã hiểu ra, sợ là tay chân chủ nhà hoặc là bạn bè chủ nhà không sạch sẽ.
Phong Tiểu Tiểu phất tay: "Chỗ này nhất định không thể thuê, còn mấy chỗ khác thì sao?"
Ngao Tiềm ngẫm nghĩ: "Chỗ thứ hai thì có vấn đề về nội thất, điện nước dường như hư hỏng không ít, sau này nhất định sẽ dẫn đến không ít phiền phức. Nếu thật sự không được chỉ đành chi tiền trùng tu lại."
"Không phải nhà mình, anh bỏ tiền ra sửa lại điện nước cho người ta làm gì?" Dương Nghiên cũng phất tay, "Nhà thứ ba."
Ngao Tiềm khó xử nhìn Điềm Điềm, đối phương lại vô tội mờ mịt nhìn lại. Suy nghĩ một lát, Ngao Tiềm cười khổ: "Nhà thứ ba khu vực tốt, giá rẻ, nhà đơn, nội thất tốt… Không tìm ra chỗ chê, nhưng có một chút..."
Điềm Điềm tò mò: "Có cái gì? "
"…" Ngao Tiềm cắn răng một cái: "Phong thủy không tốt…"
"Khụ khụ khụ!" Điềm Điềm suýt bị nước miếng sặc chết, cứ tưởng bác sĩ Ngao sẽ nói ra cái gì, cuối cùng lại là đáp án này. Theo phản xạ nhíu mày, Điềm Điềm sẵng giọng: "Bác sĩ Ngao tin cái này sao?"
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiên liếc nhau, nhưng có suy nghĩ giống Điềm Điềm mà cảm thấy ngược lại, Ngao Tiềm buồn lo vô cớ, chắc chắn là có vấn đề.
Dù sao linh giác của Đại Năng cũng mạnh hơn người thường, tuy rằng không tu luyện pháp môn gì, cũng không đạt đến được mức: đoán họa phúc, biết cát hung. Nhưng nếu thực sự có điểm nào không thích hợp, bọn họ cũng sẽ nhận ra nơi đó không bình thường.
"Ý anh là, chỗ đó có thể có gì đó không được sạch sẽ?" Phong Tiểu Tiểu hỏi.
Phong thủy không tốt là cách nói ám chỉ, dù sao lúc này cũng vẫn còn một người ngoài ở đây.
Ngao Tiềm lắc đầu: "Không đến mức đó, nhưng anh cứ thấy không ổn, cho nên mới do dự không quyết." Nói xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Dương Nghiên.
Gần đây Dương Nghiên rất quen với loại ánh mắt này, lần trước Phong Tiểu Tiểu đi ngang qua đại lý vé số cũng dùng đôi mắt trông mong tha thiết như vậy nhìn mình… Mơ hồ cảm thấy mi tâm hình như lại bắt đầu co giật, Dương Nghiên thở dài bất đắc dĩ một tiếng: "Được rồi, mai chúng ta cùng đi xem thử thế nào."