Cười kẻ bần cùng không cười kỹ(*).
(*) Kỹ ở đây là kỹ nữ, hay ngày nay còn gọi là gái.
Thật ra trên thế giới này, cái nghề làm vợ bé cũng như kỹ nữ đã xuất hiện từ lâu, từng có địa vị hợp pháp trong xã hội phong kiến, sớm đã chẳng còn là chuyện gì lạ lẫm.
Nhưng cho dù là như thế, tiếng đời của cái nghề này chưa bao giờ tốt đẹp gì. Ở thời đại hòa bình, đạo đức mà bạo lực này, có hàng tá những kẻ vô công rồi nghề chực chờ hóng chuyện. Thân làm vợ bé cho người ta, nếu ngày thường hành vi lời nói khiêm tốn một chút còn được, nhưng nếu đắc tội với ai, bị người kích động quần chúng, tình hình đó cũng rất khó giải quyết.
Cô em vợ bé nhà tỉnh trưởng Hồ cũng đang gặp phải tình huống như vậy.
Sau khi thái giám Hồ phát hiện mảnh đất bên ngoài cha mình cày cấy đã kì tích mà nảy mầm, quả nhiên sẽ nghĩ ngay đến vấn đề thừa kế tài sản. Nếu thân thể gã còn khỏe mạnh mà nói thì một đứa con hoang còn chẳng đáng để lo. Vấn đề là bây giờ gã không còn khả năng nối dõi tông đường, lại thêm chuyện thân thể của lão Hồ, một khi để cái thai này thuận lợi được sinh ra, chỉ sợ là một đứa con gái cũng tạo thành mối uy hiếp lớn.
Vốn đã không thể vui vẻ với mấy em gái khiến gã mất đi một nửa lạc thú của đời người, thái giám Hồ trở nên đặt nặng vấn đề tiền và quyền. Nửa đêm về nhà nghe mẹ mình nói tình huống ngoài ý muốn này, một đêm cũng chờ không được, lập tức gọi điện cho một đám hồ bằng cẩu hữu bên ngoài đuổi đánh kẻ thứ ba... Bọn chúng không dám giết người, nhưng dạy dỗ một chút tất nhiên là không thành vấn đề, nếu trong quá trình xô xát có thể lôi ra cục thịt trong bụng kẻ thứ ba thì càng tốt.
Vì thế, em gái tình nhân về nhà chưa được bao lâu, chợt nghe ngoài cửa nhà mình truyền đến tiếng chửi bậy cùng đập cửa. Còn đang đắm chìm trong bi thương u oán vì thế mà cảm xúc lại càng kém, coi như còn có đầu óc chỉ dám cách cửa chống trộm mắng chửi trả lại.
Ban đầu là khẩu chiến, tiếp theo đối phương bắt đầu ném chuột và pháo vào cửa sổ, cô tình nhân thét chói tai gọi bảo vệ, gọi cảnh sát, gọi lão Hồ... Di động lão Hồ đã bị bà Hồ tắt , không thể liên lạc.
Rốt cuộc chờ đến khi đám côn đồ bị bắt đi, cô tình nhân hoảng sợ cầu cứu hàng xóm cách vách cũng chính là Ngao Tiềm giúp đỡ. Ngao Tiềm không còn cách nào khác đành phải giữ cô tình nhân lại một đêm. Sáng sớm hôm sau khi gọi điện cho Phong Tiểu Tiểu, một đám côn đồ khác lại xuất hiện chửi đổng hét hò trong khu, gào thét bốn phía rêu rao là cô tình nhân bị người ta bao dưỡng rồi mang thai, trong đó toàn là những lời vũ nhục khó nghe...
"Bây giờ anh cứ đẩy cô ta ra cửa rồi đừng làm gì cả, cô ta sẽ lập tức nghĩ ra không dưới mười cách thoát khỏi tình hình hiện tại." Dương Nghiên ngồi trong phòng khách nhà Ngao Tiềm nghe xong đầu đuôi câu chuyện thì cười lạnh, "Không tin thì chúng ta cá xem?"
Ngao Tiềm bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Có lẽ cô ấy sẽ có cách. Nhưng vấn đề là bây giờ cô ấy không chịu rời khỏi nhà tôi, tôi cũng không thể làm được chuyện đẩy một phụ nữ có thai ra ngoài đối mặt với những kẻ này."
Biện pháp đơn giản nhất lúc này là báo cho lão Hồ, trời sáng rồi, bà Hồ không có khả năng tiếp tục tắt điện thoại, có thể thông báo cho ông ta. Vì hương khói của mình, e rằng ông ta ho dù có đang ở mặt trăng cũng phải về gấp để bảo vệ cô tình nhân bé nhỏ ấy chứ.
Vấn đề là cô tình nhân sẽ không lựa chọn phương án này, một bên là kim chủ, là cha đứa bé trong bụng mình, một bên là người đàn ông mình muốn theo đuổi... Là một người đàn bà thì đều không nguyện ý để hai bên này gặp mặt, cho dù Ngao Tiềm đã biết được tình huống hiện nay của cô ta.
Phong Tiểu Tiểu nhìn cửa phòng khách đóng chặt, hỏi: "Vậy cô ta tính ở chỗ anh luôn sao? Ở bao lâu?"
Trốn tránh hiện thực không thể giải quyết được vấn đề, huống hồ Phong Tiểu Tiểu cảm thấy loại phụ nữ có thể đi làm tiểu tam đều rất thực tế, không đến mức yếu ớt như vậy. Hiện tại nhìn đối phương hoảng loạn, nhưng chỉ sợ là đang lợi dụng tình cảnh này biến Ngao Tiềm thành cảng tránh gió bão, sau lại trải qua quá trình cùng chung hoạn nạn lâu ngày sinh tình vân vân.
Tuy Ngao Tiềm không nghĩ xa như vậy nhưng vẫn đau đầu như trước: "Cậu không biết đấy thôi. Hôm nay tôi vôn tính ra ngoài xem có mặt tiền nào thích hợp, nhưng bây giờ chẳng làm gì được, để cô ta ở nhà một mình thì tôi hơi lo. Đưa cô ta ra ngoài lại càng không thể... Hai người có cái gì... Thủ thuật che mắt gì đó có thể đưa cô ta đi không? Tôi thấy ở trong tiệm với hai người an toàn hơn." Mình đây thân cô thế cô, không giống Phong Tiểu Tiểu, trong nhà thường trú hai yêu hai thần một ma vương, còn kèm theo hai thần thú.
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt ngây người ba giây: "Thủ thuật che mắt? Anh xem nhiều tiểu thuyết rồi đấy!" Ngừng một chút lại nói, "Muốn đưa người đi thì không thành vấn đề, đám bên ngoài không thể ở mãi được, hơn nữa hóa trang đơn giản cũng có thể đưa người ra ngoài, vấn đề là anh có thấy cô ta sẽ chịu theo bọn này không?"
"Chỉ cần hai người có thể đưa người đi, tôi có thể nghĩ cách thuyết phục cô ta!" Ngao Tiềm thở dài một hơi, mặc kệ thế nào thì cuối cùng cũng có thể giải quyết tình thế bế tắc này.
...
Ngao Tiềm quả nhiên nói lời giữ lời, nói khéo với em gái tiểu tam rằng mình còn có chuyện phải làm, không thể để em gái ở nhà một mình, nếu có thể thì hy vọng em gái đến tiệm gốm, khi nào mình rảnh sẽ ghé qua. Em gái tiểu tam tuy rằng thất vọng, nhưng với tâm lý muốn giữ hình tượng trước mặt đối phương nên vẫn miễn cưỡng đồng ý lời đề nghị này.
Phong Tiểu Tiểu thừa dịp này nhắn tin đến cho ba côn đồ, nhờ ba người này mang đám anh em tốt đến khu chung cư giúp một trận hỗn chiến.
Trong quá trình hỗn loạn, em gái tiểu tam cứ như vậy cải trang trốn sau xe Dương Nghiên đào thoát.
...
Lúc đi thì hai người, khi về lại thêm một người. Nghe nói lại thêm một kẻ muốn ở lâu, ánh mắt Đường Cần cũng phải thẳng: "Có chắc là nhà mấy người mở tiệm gốm chứ không phải khách sạn chứ hả?"
Phong Tiểu Tiểu còn chưa nói, tiểu tam đã liếc một cái: "Liên quan gì đến anh!"
Cô ta vốn cũng có suy tính của mình, ở trong nhà bác sĩ Ngao tốt biết bao nhiêu, cô nam quả nữ củi khô lửa bốc... Tuy rằng trong bụng còn một chướng ngại vật, cũng đốt không ra cái mồi lửa gì nhưng dù sao cũng có chút hy vọng chứ.
Không ngờ thời gian tốt đẹp lại ngắn ngủi như thế, chỉ chớp mắt mình đã bị đưa đến tạp viện mà ăn nhờ ở đậu. Chưa nói đến bất tiện, cơ hội gặp mặt bác sĩ Ngao lại càng ít... Đây đúng là thời điểm đau thương u buồn của em gái tiểu tam, vừa lúc gặp phải Đường Cần đứng trước họng súng, ngữ khí đáp trả đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đường Cần nghẹn, không chắc về quan hệ giữa cô ta cùng mấy người Phong Tiểu Tiểu, nên chỉ có thể lầm bầm vài tiếng rồi nuốt bất mãn.
Thành công K.O đối thủ, tinh thần tiểu tam rốt cuộc sảng khoái phần nào, quay đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: "Phòng tôi ở đâu?"
Phong Tiểu Tiểu đang muốn trả lời, bị một chuỗi chuông điện thoại chen ngang, tiểu tam lấy điện thoại trong ví, thấy người gọi đến là ai thì nhíu mày, chuông điện vẫn reo vang, tiểu tam nghĩ nghĩ vẫn bắt máy: "A lô... Ừ hôm qua tôi gọi... Không có gì, thằng con trai bảo bối của ông đến gây sự, tôi thấy nên phá quách đi thì hơn, tính ra... Gì? Quên đi, coi như tôi chưa nói, tôi đang ở nhà bạn... A, chính là nhà hai người tối qua ăn cơm chung đó."
Phong Tiểu Tiểu vừa nghe đã hiểu được, thế này thì chỉ có thể lão Hồ được người mật báo, hoặc chính là đối phương phát hiện điện thoại có cuộc gọi nhỡ, vì thế nhanh chân để ý hậu viện của mình.
Một hồi lâu sau tiểu tam rốt cuộc kết thúc cuộc trò chuyện, tự nhiên trừng di động: "Bảo tôi chú ý an toàn... Cái rắm. Chỉ cần nhà ông không xuất hiện trước mắt tôi thì tôi ở đây rất an toàn!"
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiên liếc nhau, đồng tình nhìn về phía phòng Đường Cần không hé răng.
Mà trong căn phòng bị Phong Tiểu Tiểu chú ý, chẳng bao lâu sau trên trang web ngầm Đường Cần phát nhiện một tin nhắn từ khách hàng, đối phương tăng giá mười vạn lại bổ sung thêm yêu cầu, không cho phép tổn thương một cô gái bên người mục tiêu trong quá trình làm việc, cho dù một sợi tóc cũng không được, nếu không thì giao dịch thất bại.
Đường Cần cũng mơ mơ hồ hồ, thời gian mình đây làm sát thủ tuy chưa lâu lắm, nhưng cũng không tính là ngắn, cho tới bây giờ cũng không nghe tới một yêu cầu bổ sung quái lạ như vậy... Tuy rằng hắn cũng định không gây sự, nhưng nhân có thất thủ mã có thất đề(*), mình xài là độc, lỡ như không cẩn thận ngộ thương một chút, chuyện này ai nói trước được?
(*) Nhân có thất thủ mã có thất đề: Ý là làm người thì ắt có lúc sơ suất dẫn đến thất thủ (không hoàn thành nhiệm vụ), vì ngay cả đến ngựa còn có lúc tuột móng cơ mà.
***
Y Y sau khi biết sẽ có thêm một cô gái vào ở chung thì khá là vui vẻ, trong tiệm gốm này cô là một cá thể yếu thế. Ngoài người thường là Đường Cần ra, hằng ngày phải đối mặt với từng người thật sự rất trâu bò, một vị lại càng trâu bò hơn một vị. Y Y luôn phát ra cảm giác tự ti phức tạp từ đáy lòng.
Người ta đều là thần, chỉ có cô là yêu. Người ta đều có thần lực, cô chỉ biết lấp biển, lâu lâu còn biến thái một chút...
Vì thế trong bữa tối, Y Y cực kỳ nhiệt liệt hoan nghênh khách mới: "Xin chào, tôi là Y Y, xin hỏi cô là?"
"A, cô gọi tôi Điềm Điềm là được, hoặc là tiểu Điềm." Tiểu tam không hứng thú ăn, chọn lựa mãi trong đĩa, không thèm liếc mắt Y Y lấy một cái, "Chúng ta đã từng gặp rồi, trước cửa nhà bác sĩ Ngao."
"Bác sĩ Ngao?" Y Y chớp chớp mắt, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, một nắm đấm đập lên bàn, "Chính là tên sát nhân Ngao Tiềm kia?"
Tiểu tam bị thanh âm đập bàn đột ngột làm giật bắn mình, suýt chút nữa đã nhảy lên, mờ mịt hỏi: "Bác sĩ Ngao không phải là bác sĩ thú y sao?"
"..." Im lặng.
Thấy không có ai trả lời vấn đề của mình, tiểu tam hoài nghi: "Chẳng lẽ bác sĩ Ngao trước kia từng có giấy phép hành nghề bác sĩ? Rồi chữa bệnh xảy ra sự cố?"
"..." Vẫn là im lặng.
Phong Tiểu Tiểu ho khan hai tiếng, nhiệt tình gắp gắp đồ ăn vào bát cô tình nhân, miệng thì nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, em ấy đang nói linh tinh thôi… Nào nào, cô ăn nhiều một chút." Cô tình nhân nhìn đống đồ ăn trong bát mình, môi giật giật, lại nhìn ánh mắt nhiệt tình của Phong Tiểu Tiểu, sau đó mới miễn cưỡng ăn
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cùng nhìn tiểu tam, thấy đối phương ăn xong mặt cũng không đổi sắc, Đường Cần bên kia cũng không có biểu hiện dị thường. Lúc này mới yên tâm, bắt đầu gắp đồ lên ăn - mấy ngày liền ăn lẩu, rốt cuộc có bữa cơm bình thường.
Mặt khác, có em gái vườn ươm giống của lão Hồ ở đây, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng tiểu Đường lại nhất thời vui vẻ thêm chút đồ linh tinh gì nữa rồi.