Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 54 - Chương 53: Tình cờ gặp gỡ

Chapter 54 - Chương 53: Tình cờ gặp gỡ

Đường Cần nói chuyện nửa ngày với tỉnh trưởng Hồ mới biết mọi người đều quen biết lẫn nhau, nhịn không được buồn bực cũng chả thèm chú ý đến nụ cười đầy thâm ý của Phong Tiểu Tiểu: "Mọi người biết ông bác này sao?"

Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Cậu không biết ông ấy sao?"

"Cho tới bây giờ cũng chưa từng được gặp." Đường Cần lắc đầu.

Đúng là chưa từng gặp mặt, sát thủ và chủ thuê rất ít khi gặp mặt, sẽ có con đường riêng để nói chuyện làm ăn, ví dụ như Đường Cần là sát thủ tự do sẽ sử dụng một trang mạng bí mật, lại như Khương gia là thế gia uy tín lâu năm thì có người đại diện chuyên dụng.

Nếu mỗi một vụ làm ăn lại phải lộ mặt một lần, khó chắc chắn là chủ thuê sẽ không khai mình ra. Hơn nữa cũng phải đề phòng mắc câu...

Vốn Phong Tiểu Tiểu tưởng một lang một sói thông đồng với nhau lâu ngày mới có thể tán gẫu náo nhiệt như vừa rồi. Nhưng sự thật là, lão Hồ là giả vờ theo thói quen, còn Đường Cần lại là đơn thuần chẳng suy nghĩ sâu xa gì.

Dương Nghiên đối với yêu cầu của lão Hồ không có ý kiến, bữa cơm này khẳng định là Hồng Môn Yến rồi. Lão già này đâu có ngốc đến nỗi kéo đao thương súng đạn hướng về nhà mình, cho nên đi thì có thể đi, chỉ cần đề phòng không rơi vào bẫy của đối phương là được.

Hiện tại xem ra, lão Hồ là kẻ địch ngoài sáng, tuy rằng chưa chính thức trở mặt, nhưng mọi người đều hiểu rõ hai bên đã không thể quay đầu nữa, mối thù đoạn tuyệt đường con cháu chính là không đội trời chung. Tuy rằng trên thực tế căn bản không phải Dương Nghiên ra tay, nhưng lão Hồ cứ nhất quyết cắn anh ta không buông.

Ông Dương là một con cáo già, lúc hợp tác với lão Hồ đã có đề phòng từ tám trăm năm trước, mấy năm nay đã sớm thu thập không ít chứng cứ phạm tội của đối phương. Chẳng qua đa số trong đó đều có liên quan tới bản thân ông ta, lúc trước chủ yếu là vì đề phòng một ngày kia mình xuống dốc hoặc là bị người khác lôi ra chịu tội thay còn có thể có cơ hội trở mình.

Nhưng hiện tại nếu bên mình chủ động ra tay, loại giết địch một vạn tự tổn hại tám trăm này tất nhiên không thể dùng, chỉ có thể ra tay từ những phương diện khác. Đồng thời cần một kích tất trúng, mặt khác cũng còn phải đề phòng đối phương cũng giữ điểm yếu của mình.

Trừ đám người lão Hồ ra, còn có kẻ địch khác trốn ở trong tối chính là sát thủ tự do Đường Cần này. Đương nhiên, đây là do bọn người lão Hồ và Đường Cần tự cho là vậy, dù sao bọn họ ai cũng ngàn vạn lần không ngờ rằng Dương Nghiên có mắt thông thiên có thể nhìn thấu mọi thứ. Càng không nghĩ tới em trai tóc đỏ ở một buổi trưa đầy nắng rực rỡ trước khi mất đi trí nhớ, sớm đã phun sạch kế hoạch này ra ngoài.

Dựa theo phỏng đoán của Dương Nghiên, lão Hồ này ngoài mời khách thì còn muốn làm chuyện xấu gì đó, khả năng chính là muốn lấy tư thái của người thắng cuộc để tạm biệt mình lần cuối đây mà. Này chẳng phải là giống nhân vật phản diện trong phim bộ thích thị uy hoặc nhìn đối phương hoàn toàn không biết gì cả đi vào chỗ chết sao, dường như chỉ có như vậy mới thỏa mãn thú vui biến thái của những kẻ này.

Dù sao cơm chiều vẫn chưa tính ăn thế nào, ăn cơm cùng Đường Cần và ăn cơm cùng lão Hồ đều có tính nguy hiểm như nhau. Phong Tiểu Tiểu kiên định cho rằng còn không bằng đi ăn ngon một bữa.

Dương Nghiên cũng đồng ý quan điểm này, vì thế sau khi hai người lên đường đi đến nhà họ Hồ, tiện tay chỉ đem theo một con rắn nhỏ, em gái Y Y và Đường Cần thì ở lại trông tiệm, để bảo đảm an toàn còn để chó cỏ và chim sẻ ú lại cho bọn họ.

Nhà họ Hồ ở một khu chung cư xa hoa, không phải biệt thự cũng không phải trang viên, dù sao cũng có đồ trang trí màu đỏ trên đầu. Tất nhiên là chẳng có tên ngốc nào sẽ đến diễu võ dương oai đưa chứng cứ tham ô trong tay cho đối thủ. Tuy chỉ là một khu nhỏ, nhưng dù sao cũng có hai chữ "xa hoa", người bình thường vẫn khó vào được.

Lái xe đến cửa khu, ở chỗ bảo vệ chờ đối phương điện thoại xác nhận thân phận với lão Hồ xong, Dương Nghiên tìm chỗ đỗ xe, ngay cả hoa quả cũng không mang mà dẫn theo Phong Tiểu Tiểu tìm thang máy.

Đợi trong chốc lát, thang máy còn chưa xuống dưới, một cô gái trẻ từ hành lang vội vã cúi đầu bước tới, ăn mặc thời thượng, dáng người cũng không tồi, vẻ ngoài sexy làm người ta chảy nước miếng, trên tai có đeo khuyên, nếu không phải trong nhà rất giàu có thì chính là được người ta bao dưỡng… Vì sao không thể là một cô gái tài giỏi mạnh mẽ? Vấn đề này rất đơn giản, người như thế sẽ không ăn mặc như thế này.

Dương Nghiên chỉ liếc một cái không nhìn nhiều, thân là Thái tử gia của nhà họ Dương, phụ nữ sexy hơn vây quanh anh ta còn nhiều hơn, người đứng giữa rừng hoa sẽ không cảm thấy hiếm lạ.

Ngược lại là Phong Tiểu Tiểu rảnh rỗi, liền thích thú cứ nhìn chằm chằm. Sau đó cô gái đi đến trước thang máy ngẩng đầu nhìn bảng điện tử hiện tầng lầu, Phong Tiểu Tiểu lập tức càng vui vẻ - ây dô, còn là người quen nha!

"A!" Cô gái nhìn bảng điện tử một cái rồi lại tùy ý dời tầm mắt, sau khi nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc, nhỏ giọng hô.

Dương Nghiên bị âm thanh này hấp dẫn quay đầu lại, sau đó nhìn thấy cô gái, cũng sửng sốt. Phong Tiểu Tiểu cười, giơ tay lên chào: "Chào em gái, không nghĩ tới có thể gặp ở đây đấy."

Cô gái nghi hoặc nhìn Phong Tiểu Tiểu lại nhìn Dương Nghiên, ra chiều suy nghĩ, bỗng nhiên vui vẻ hỏi: "Hai người là người yêu?"

"Coi như là vậy đi." Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm gật đầu. Từ góc độ thân phận mà nói, cô và Dương Nghiên đúng là đang sắm vai này, tuy rằng thật sự hai người đều không có ý này.

Cô gái hưng phấn: "Không nghĩ tới… A, trước kia thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ cô muốn theo đuổi bác sĩ Ngao."

"Ha ha. . ."

Không sai, cô gái này đúng là người ở tầng trệt cùng Ngao Tiềm và là kẻ thứ ba - cô bồ nhí trong miệng cậu thanh niên chủ chó săn cừu. Đối phương đã sớm thèm nhỏ dãi Ngao Tiềm từ lâu, lúc bọn Phong Tiểu Tiểu tới cửa, cô gái cũng ở tầng trệt đối mặt bọn họ lại còn tỏ thái độ không thân thiện với Phong Tiểu Tiểu và Y Y... Theo lời của chủ chú chó chăn cừu, cô gái này đối với sinh vật khác phái có gan tới gần Ngao Tiềm trong bán kính mười mét đều không có thái độ thân thiện, nếu lúc ấy ở chỗ đó không có vài người khác, không chừng đã nổ ra một trận huyết chiến rồi.

Đang nói thì thang máy mở ra, Dương Nghiên dẫn đầu tiến vào ấn số, sau đó Phong Tiểu Tiểu quay sang hỏi: "Tầng mấy?"

Cô gái chớp mắt mấy cái: "Thật khéo, chúng ta lên cùng một tầng."

Phong Tiểu Tiểu gật đầu không nói nữa, cũng không có ý tiếp tục bắt chuyện với đối phương. Dù sao mọi người vốn chẳng thân quen gì, lại theo như nghề nghiệp của đối phương mà nói, phỏng chừng cô ta đi gặp đại gia bao nuôi mình, lời này nói ra quá xấu hổ, còn không bằng im lặng còn hơn.

Cô gái hiển nhiên cũng kiêng dè, xem ra là không muốn trước mặt người quen của Ngao Tiềm bại lộ thân phận là kẻ thứ ba, vì thế cũng im lặng.

Sau khi ra khỏi thang máy cũng lại đi cùng hướng, Phong Tiểu Tiểu quay đầu có chút dự cảm mơ hồ, cô gái cũng ra vẻ nghi hoặc nhìn hai người.

Đến khi cả ba người đều đứng trước cửa một nhà, rốt cuộc không thể lại lừa mình dối người nữa.

Rất lâu sau là một khoảng trầm mặc mà xấu hổ, cô gái khó khăn nở nụ cười gượng: "Hai người cũng đến thăm tỉnh trưởng Hồ?"

Phong Tiểu Tiểu cũng xấu hổ: "Ha ha…"