Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 53 - Chương 52: Họp thành đội đánh Dương Nghiên

Chapter 53 - Chương 52: Họp thành đội đánh Dương Nghiên

Khương Lễ bị bắt chạy đi rửa bát còn không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì, chỉ chốc lát sau vẩy vẩy nước trên tay cùng Y Y từ phòng bếp đi ra. Trông thấy vẻ mặt của những người trong phòng còn hiếu kỳ hỏi một câu: "Làm sao vậy? Vừa rồi hình như nghe được Tiểu Đường sợ hãi kêu lên thì phải?"

"Không có gì." Phong Tiểu Tiểu không muốn chỉ ra hành vi dẫn sói vào nhà của đối phương, "Bát rửa xong rồi hả? Cậu chừng nào thì đi?"

"Một lát nữa, tối hôm nay bay." Khương Lễ được Phong Tiểu Tiểu hiếm khi chủ động quan tâm nên rất vui vẻ, ngượng ngùng đỏ ửng cả mặt đáp, "Khi nào làm xong đơn này mình sẽ cùng ba trở về, ông ấy cũng muốn sớm gặp mọi người một lần. Tiểu Tiểu, thật sự không cần mình giúp bạn mang đặc sản gì về sao?"

Ngao Tiềm cười nhẹ hữu nghị nói: "Vị này chính là Xi Vưu Khương Lễ mà mọi người nói đúng không? Xin chào, trước ở trên bàn cơm không có thời gian chính thức giới thiệu, tôi là Long Vương Ngao Tiềm... Cậu là chạy nghiệp vụ sao?" Tiếp đơn, còn phải đi công tác… Cái này nghe thế nào cũng giống như làm thương nghiệp.

Khương Lễ cũng rất hữu nghị: "Tôi không phải là chạy nghiệp vụ, nhà của tôi có nghề là làm sát thủ, chào anh."

"..."

Ngao Tiềm đột nhiên phát hiện đám thần này không có một ai là bình thường.

...

Khương Lễ ăn cơm xong liền ăn hoa quả, rồi phất tay tạm biệt Tiểu Tiểu mới đi. Ngao Tiềm ngồi trong chốc lát cũng ra về, để lại rắn nhỏ cho Dương Nghiên trong khoảng thời gian này dùng để thử độc. Nhìn bộ dạng rắn nhỏ dường như cũng rất vui vẻ , nghĩ đến tương lai sinh hoạt chung vừa có mỹ sắc còn có mỹ thực, là nó tràn đầy chờ mong.

Đường Cần từ lúc về phòng vẫn không ra ngoài, có lẽ là liên tiếp bị sốc khiến trong lòng anh ta vô cùng thương tổn, cần một chút thời gian mới có thể điều chỉnh lại được.

Sang đến ngày hôm sau, tên nhóc này cũng đã điều chỉnh lại được tinh thần, lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, một bộ dạng vô lo vô nghĩ, về phần đây là trời sinh hay là ngụy trang đã không còn quan trọng nữa.

Dương Nghiên sáng sớm đã thâm tình nhìn Đường Cần năm phút đồng hồ, người ta vừa bình tĩnh trở lại liền bị nhìn đến co quắp, tay chân luống cuống, đến tận khi Đường Cần sắp khẳng định mục tiêu có sở thích đặt biệt và nảy sinh hứng thú với anh ta, Dương Nghiên rốt cuộc mới thu hồi ánh mắt, Đường Cần vội vã thở phào chạy trối chết.

Phong Tiểu Tiểu ở một bên vui vẻ nửa ngày, nhìn bóng dáng anh ta biến mất ở sau cửa mới quay đầu hỏi: "Nhìn ra cái gì không?"

Dương Nghiên xoa xoa giữa mày, dáng vẻ có chút mệt mỏi: "Hình như đêm nay anh ta định đánh lén tôi... Có lẽ là do mấy lần trước liên tiếp bị đả kích, nên anh ta đặc biệt coi trọng đối với vụ của tôi, muốn ra tay cẩn thận chăng?"

"Ừ." Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc gật đầu, "Vậy anh cẩn thận một chút, buồi tối mặc nhiều đồ vào, đề phòng bị lột sạch rồi đẩy ngã lúc nào chẳng hay."

Dương Nghiên bĩu môi liến mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu, ra vẻ hết sức xem thường.

Rắn nhỏ từ trong tay áo Dương Nghiên trượt ra ngoài chờ mong hỏi: "Buổi tối em có thể đi vào phòng của người này không? Có lẽ anh ta có chuẩn bị bữa khuya cho em đó?"

"Đó là người ta chuẩn bị cho anh Nhị." Phong Tiểu Tiểu tiện tay ném khúc xương cho chó ăn, bị Hao Thiên Khuyển trợn trắng mắt khinh bỉ. Lại nhặt chút cơm tẻ cho chim sẻ ăn... Không tồi, rốt cuộc cũng có một đứa nể mặt.

Dương Nghiên không quan tâm: "Chí ít ban ngày có thể yên tâm chút, tôi cũng không thích cả ngày cứ phải khẩn trương cao độ phòng bị... Nếu không thì buổi tối chúng ta chơi mạt chược cả đêm đi?"

"Ba thiếu một anh hai à." Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.

Dương Nghiên nhíu mày: "Tôi, Đường Cần, cô, lại thêm Tinh Vệ… Ba thiếu một chỗ nào?"

Phong Tiểu Tiểu nhún vai: "Bởi vì tôi không biết chơi mạt chược." Tuy quả thực có không ít người gọi mạt chược là quốc túy, nhưng không quy định người người phải biết đánh nha? Nói vậy thì kinh kịch cũng là quốc túy đấy, liệu có mấy người có thể suốt ngày luyện giọng diễn kịch?"

Ngược lại, rắn nhỏ hưng phần đung đưa cái đuôi: "Em biết, em biết chơi mạt chược!"

"..."

"..."

Im lặng nửa phút, Phong Tiểu Tiểu tỏ vẻ như chưa từng có gì xảy ra quay đầu sang chỗ khác tiếp tục cùng Dương Nghiên nói: "Nếu không chơi đối chiến liên server đi?"

"Không có hứng." Dương Nghiên xì một tiếng, "Tôi thấy mình vẫn nên tự lên mạng chơi thì hơn!"

Rắn nhỏ tủi thân trượt trở về tay áo Dương Nghiên.

Lúc đang nói chuyện, em gái Y Y cơm nước xong xuôi đã sớm đi trông coi cửa tiệm lúc này lại mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc tiến đến: "Anh Dương, bên ngoài có người nói là muốn tìm anh, anh có ra xem không?"

Từ khi Phong Tiểu Tiểu đề nghị mọi người đến ở luôn trong tiệm gốm, tuy là tạm thời còn chưa kịp thu dọn được phòng ở, nhưng mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện, bọn họ cũng chưa từng trở về nhà cũ, chỉ trừ để lại một con rối ở nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển nhà và cho thuê.

Gần đây thời gian mở cửa sớm hơn không ít, có chuyện gì cũng quả thực cũng thuận tiện hơn. Mọi người muốn nghỉ ngơi có thể đi vào sân sau, lúc cần ai ra mặt cũng chỉ cần gọi một tiếng là được.

Dương Nghiên nghi hoặc: "Tìm tôi?"

"Dạ." Y Y ngoan ngoãn gật đầu, "Là một ông bác đã có tuổi, khoảng chừng năm mươi tuổi, em nhìn khá quen, giống như đã gặp ở đâu rồi, Đường Cần đang ở bên ngoài bắt chuyện."

Dương Nghiên dù sao cũng cơm nước xong, lau miệng rồi đứng lên: "Đi ra xem một chút."

"Chờ đã, tôi cũng đi." Phong Tiểu Tiểu cầm cốc sữa vội vàng đuổi theo.

Đến phía trước cửa hàng xem xét, quả nhiên có một ông bác thoạt nhìn rất hiền lành đang nói chuyện với Đường Cần. Phong Tiểu Tiểu nhìn mấy lần, cũng cảm thấy hình như có chút quen mắt, nhưng lại khẳng định mình không biết một người như vậy, chẳng lẽ là khách hàng trước kia đã từng tới tiệm?

Nhưng Dương Nghiên lại nhìn một cái sắc mặt liền thay đổi, sau khi cân nhắc liền cong khóe môi đi tới: "Không nghĩ tới tỉnh trưởng Hồ cũng có hứng thú với gốm nghệ thuật?"

Phong Tiểu Tiểu bừng tỉnh liền nhớ ra... chẳng trách, vị này thỉnh thoảng đã từng xuất hiện trên tin tức địa phương và báo chí.

Lão Hồ nhìn qua hoàn toàn không giống dáng vẻ của người bị Dương Nghiên làm cho tuyệt hậu... Trên thực tế chuyện này cũng quả thực chả liên quan gì đến Dương Nghiên... Lão cười hiền lành, ha ha nói: "Tiểu Nghiên sao lại khách sáo với bác như vậy, hai nhà chúng ta trước đây cũng thường qua lại thăm hỏi. Biết cháu mở tiệm, bác đương nhiên muốn tới quan tâm một chút." Nói xong ánh mắt chuyển tới trên người Phong Tiểu Tiểu, hơi ngừng lại, "Bác nghe cha cháu nói, cô gái này chính là vị hôn thê của cháu hả?"

Vị hôn thê? Phong Tiểu Tiểu sặc sữa, lúc trước cô đến nhà họ Dương, mới chỉ bị hiểu lầm là bạn gái của Dương Nghiên, còn suýt chút nữa đã bị cha người ta cầm chi phiếu đập, sao chỉ chớp mắt cái đã thăng chức lên thành vị hôn thê rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại liền hiểu ra, có lẽ là ông già không phúc hậu kia đang dựng bia ngắm lôi kéo sự chú ý thay con trai mình đây mà.

Hơi mỉm cười một chút, Phong Tiểu Tiểu cũng không biết nói gì cho phải: "Bác khách sáo rồi, cháu và anh Nhị chỉ là người quen bình thường thôi."

"Anh Nhị?" Tỉnh trưởng Hồ ngẩn người... Dương Nghiên có vị trí gì xếp thứ hai à?

Nhưng vấn đề này không quan trọng, tỉnh trưởng Hồ lại nhìn Phong Tiểu Tiểu vài lần, cười ha ha nói: "Tối hôm nay nhà bác mời khách, tiểu Nghiên dẫn bạn gái cháu cùng đi đi?"

Ố ồ, còn có đồng đội trợ giúp cơ đấy? Phong Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Dương Nghiên, cũng cười cười, đem quyền quyết định giao cho Dương Nghiên.