Phong Tiểu Tiểu và Phục Hy vẫn đang giằng co.
Khoảng cách giữa hai người không dài, nhưng cũng không ngắn, dường như gần nhau trong gang tấc nhưng lại cách xa tựa chân trời góc biển. Hai luồng áp lực mênh mông cuồn cuộn giống nhau va chạm giao hòa, quấn quýt rối rắm, nhưng ai cũng không chịu, cũng không thể tiến thêm một bước hay lùi lại một bước.
Bé mập có chút bất an, nhóc bám vào chiếc đuôi rắn màu trắng bạc của Phong Tiểu Tiểu... Ngay cả vừa rồi khi cô tiến lên, nhóc cũng không buông tay ra, cứ thế bị kéo đến giữa hai người... Bởi vì cảm giác tồn tại quá nhỏ bé, vậy nên mọi người cũng không chú ý tới nhóc con thấp bé mập mạp này. Nhưng nhóc lại đột nhiên lên tiếng, mang theo sự bất an như sợ rằng Nữ Oa sẽ lật lọng mà nghe theo Phục Hy, phá vỡ thế giằng co căng thẳng: "Nương nương!"
Bởi vì tiếng gọi vang lên đột ngột này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nhóc.