"Ha ha ha ha!"
Đợi sau khi hai người Hình Thiên và Phong Tiểu Tiểu ngồi phương tiện giao thông bình thường trở về, Dương Nghiên nghe xong toàn bộ sự việc xảy ra, chưa nói gì thì đã cười một trận trước.
"Nè…" Hình Thiên nghiến răng, hằm hè nhìn Dương Nghiên. Tay này vui trên nỗi đau của người khác, thật là đáng ghét.
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là cảm thấy mẹ anh rất có bản lĩnh thôi."Dương Nghiên xua tay, vừa không nhịn được cười vừa giải thích, "Ít ra còn tốt hơn ông già tôi nhiều, ánh mắt ông ấy nhìn tôi bây giờ có lúc còn như nhìn bài vị ấy. Mẹ anh… ầy, bà ấy tận mắt nhìn thấy đầu anh rớt xuống đất rồi ngáy cả một đêm mà vẫn có thể bình tĩnh nhịn đến một năm. Chỉ điểm này thôi cũng đáng để ngưỡng mộ rồi."