Phong Tiểu Tiểu cẩn thận ngẫm nghĩ ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Lâm Lôi, còn có giọng điệu này nữa. Cô không nhịn được mà "chậc chậc" hai tiếng, xoa cằm: "Lâm Lôi, cô đúng là không phải dạng hiền lành nha! Nghe có vẻ như cô định giấu chúng tôi chuyện này?"
"A Luy nào dám!" Lâm Lôi vội vàng cúi thấp người, ngẩng đầu cười khổ, "Chẳng qua, ân oán giữa ba vị Tổ thần vốn chẳng phải việc chúng tôi có thể nhúng tay vào. Cớ gì mà tôi lại cứ phải rước khổ vào mình..."
"Hoàng Dung đâu rồi?" Phong Tiểu Tiểu cũng biết cách nghĩ của đối phương không có gì là sai, thế nên cũng không muốn ép người ta quá đáng. Cô nhìn phòng khách, chuyển chủ đề sang một việc khác, xem như cho qua chuyện này, "Anh ta bảo với tôi là cô đang ở nhà, nhưng sao bản thân lại đi vắng thế?"
"Nhà tôi đang tăng ca ở công ty ạ." Cô hỏi thì Lâm Lôi đáp, vô cùng phối hợp.
"..." Nói chuyện kiểu này nghe cứ sao sao ấy nhỉ!