Mấy ngày nay Tôn Nguyên Hạo đang rất hăm hở.
Kim thân đã trở lại, lương của công việc mới cũng rất cao. Ngoại trừ vấn đề tơ duyên của em gái vẫn chưa được giải quyết ra thì những chuyện xảy ra gần đây đều có vẻ vô cùng tốt đẹp.
Thế là trong tâm trạng vui sướng, thái độ và sắc mặt của gã với người khác tự nhiên cũng đã tốt lên không ít.
Nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn tới, nghĩ tới chuyện dù sao lúc trước đây cũng là cấp trên của mình, Tôn Nguyên Hạo nhíu mày, hất cằm về phía quầy bar, trông phóng khoáng một cách hiếm thấy: "Đến rồi thì ngồi xuống đi, tôi mời hai người một ly."
"Cậu mời hả?" Hoàng Giam Ngôn u sầu đến đâu cũng không thể tùy tiện giận cá chém thớt. Sau một phút suy nghĩ, quả nhiên đưa theo cô em họ Tang ngồi xuống, nghi hoặc hỏi, "Được gọi tùy ý hay là chỉ định đây?"