Nữ Bạt chưa bao giờ ngờ tới mình chỉ đến đây thăm hỏi một chuyến, vậy mà lại nhận được một "niềm vui bất ngờ" lớn đến như vậy.
Vốn dĩ cô ta có cảm giác vượt trội hơn người, cố ý muốn chạy đến đây ngắm gương mặt sa sút tinh thần và phẫn nộ của những kẻ thất bại. Nhưng kết quả thì... đến rồi cô ta mới biết, trên thế giới này còn có một cụm từ gọi là "vui quá hóa buồn"...
Khi vừa nhìn thấy người đàn ông tóc dài ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách kia, Nữ Bạt quả thực là bị dọa đến nỗi tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.
Mặc dù trên người đối phương không còn mặc bộ chiến bào mà mình quen thuộc, nhưng thần thái khi ngước mắt nhìn sang thì vẫn còn giữ nguyên vẻ đạm mạc trong trẻo mà lạnh lùng đó. Dường như tất cả mọi vật trên thế gian này đều không đáng để anh đặt vào mắt, bao gồm cả con gái của chính mình...
"Cha?!" Nữ Bạt vô ý thức lùi lại sau một bước, chỉ thiếu chút nữa thôi cô ta đã núp sau cánh cửa theo phản xạ có điều kiện rồi.