Khi Phong Tiểu Tiểu ôm Tiên Ốc về nhà, Dương Nghiên đã đứng đợi sẵn ở cửa.
Thấy Phong Tiểu Tiểu đưa Tiên Ốc về một cách thuận lợi, Dương Nghiên cũng không khỏi thầm thở phào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: "Thật không ngờ lại đơn giản đến vậy, lẽ nào không hạ cấm chế gì sao?"
"Chắc là có đó." Phong Tiểu Tiểu thuận miệng nói: "Có điều, tôi không màng phép tắc mà. Khi đó sợ sẽ gây ra động tĩnh, khiến người khác tưởng tôi là trộm rồi bắt lại, thời gian gấp gáp nên tôi cũng không nhìn kỹ... Cấm chế thì cấm chế, trò bịp trộm đổi đồ đó chỉ có thể lừa được người bình thường thôi. Dù cho đêm nay không để cấm chế phát hiện ra thì sớm mai cũng sẽ bị người ta nhìn ra ấy mà, kệ nó đi."