Vừa về tới nhà, cô bé đã rất tự giác với vai trò chủ nhà, giãy giụa tuột khỏi lòng anh Vũ. Bàn chân nhỏ mũm mĩm chạy tới bên bình nước, cô bé rót hai chén nước, vô cùng ngoan ngoãn mà bưng tới. Cô nhóc nhón chân lên, hình như định đưa thẳng tới trước miệng anh Vũ... Động tác nhỏ này đã cho thấy cô bé rất thích anh Vũ, cũng không rõ đây là tác dụng của việc được anh ta bế suốt chặng đường hay là tác dụng của cây kem nữa.
Anh Vũ ho khan một tiếng, nhận lấy chén nước. Ánh mắt anh ta lướt qua bức ảnh chụp chung ở trên tường, tiện thể hung hăng liếc xéo cậu em Lục Phiến Môn bên cạnh.
Cậu Lục Phiến Môn bừng tỉnh, lấy lại tinh thần. Cậu hỏi dò: "Lão đại, em còn có việc, hay là em đi trước nhé?"
Lẽ nào lão đại muốn cậu len lén đi thả người ra? Hay là đi nhắc nhở trước một tiếng, bảo thằng oắt đó đừng ăn nói lung tung trước mặt em gái?
Lần này thì anh Vũ không liếc xéo nữa mà trừng mắt thẳng mặt: "Mẹ kiếp! Không thấy đồ ăn ở trong bếp còn chưa chuẩn bị xong à?"