Ba tên lưu manh giải thích rằng cả bọn chỉ lấy việc giúp người làm vui, muốn dỗ dành cô bé không biết vì sao lại khóc kia chứ không hề có ý bắt cóc. Họ thề thốt bảo đảm đủ thứ, cuối cùng anh Vũ cũng chịu bỏ qua.
Dù cho dáng vẻ bọn họ không đáng tin, nhưng tội chứng không rõ ràng, nên anh Vũ đành miễn cưỡng không trông mặt mà bắt hình dong.
Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan nhất định đến việc cô bé đã ngoan ngoãn nói ra sự thật. Tuy cô bé quả thật đã bị dọa sợ, nhưng trẻ con ngây thơ, vẫn chưa học được chuyện nói dối.
Anh Vũ trừng mắt lạnh lùng đuổi ba tên làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố đi xong, thu lưỡi dao lại, cúi người xuống, một tay bế chắc lấy cô bé rồi quay người đi về phía đường ngoài. Anh ta định giúp cô bé có vẻ là đi lạc này tìm lại người thân: "Có nhớ nhà ở đâu không?"