Ngay khi hai âm tiết đơn giản phát ra khỏi miệng Phong Tiểu Tiểu, không khí xung quanh dường như cũng chấn động theo.
Tiếng nói nho nhỏ lại mang theo sức mạnh khiến kẻ khác không cách nào kháng cự. Trong lúc vô ý, hoa văn hình vảy rắn màu bạc yên lặng xuất hiện ở vị trí khóe mắt của Phong Tiểu Tiểu.
Trương Tam đang được Phong Tiểu Tiểu ôm trong lòng mở to đôi mắt mờ mịt, tựa như tạm thời thoát khỏi cơn đau đớn. Vẻ mặt chị ta khẽ hoảng hốt, trong phút chốc, hơi thở của chị bình ổn lại. Nhưng ngay sau đó, linh khí trong cơ thể lại bắt đầu xao động, rục rịch muốn trỗi dậy.
... Đ*ch! Tổ thần đã lên tiếng mà vẫn dám cãi lời?!