Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 26 - Chương 25: Mãnh khuyển

Chapter 26 - Chương 25: Mãnh khuyển

Lúc trước từng nói qua, trên quảng trường có không ít người dắt chó đi dạo.

Do phía sau quảng trường có một bãi cỏ, rất thích hợp để người hoặc chó chơi đùa lăn lộn, cho nên những người nuôi thú cưng quanh đây đều thích đến đây dạo một vòng, lâu ngày liền trở thành thói quen.

Người hiện đại nuôi chó giống gì cũng có, từ chó nhỏ như chén trà có thể bỏ vào túi, đến chó to nặng cân và có kích thước gần bằng một người đàn ông trưởng thành. Chỉ có bạn không nghĩ tới, chứ không có người nuôi không được.

Cùng lúc với việc tên cướp làm kinh động quảng trường, hai người chủ chó có lòng tin dắt theo hai con chó lớn đã nóng lòng muốn thử thả thú cưng ra để truy bắt cướp. Mặc dù chưa từng qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng chỉ định một mục tiêu để mấy con chó chặn lại thì có lẽ vẫn được.

Nếu đổi lại là một người bình thường, bị hai con chó đuổi sát e là đã bị dọa đến nhũn chân rồi. Nhưng tên cướp hiển nhiên thuộc loại có vẻ trâu bò hung hãn, không chỉ có thân hình to lớn thô kệch, đến tính cách cũng hung dữ dị thường.

Có lẽ trước khi làm cướp thì gã đã là thổ phỉ xuất ngũ chuyển nghề, sau khi la hét nhìn thấy phía sau có chó đuổi theo, gã rất nhanh quyết định lấy một cây dùi cui điện từ thắt lưng ra, quay người cho mỗi con chó một gậy, trong nháy mắt hai con chó bị KO. Sau đó, hai chân tên cướp vẫn không ngừng chạy về phía Phong Tiểu Tiểu.

Người thanh niên vừa quay đầu liền nhìn thấy hai con chó dũng mãnh rên ư ử ngã trên mặt đất. Anh ta ngây ngốc chính là vì từng thấy qua cướp giật, nhưng chưa từng thấy tên cướp túi xách nào có thể trâu bò như thế… Có trang bị này, ngài đi cướp ngân hàng thì high bao nhiêu! Đến cái quảng trường rách nát này cướp túi xách của các chị em làm cái quái gì chứ?!

Sau đó không đợi người thanh niên nghĩ kỹ xem nên nhũn chân hay nên chạy, một con chó cỏ lông vàng trong phạm vi tầm nhìn liền nhanh như chớp xông lên đón đầu tên cướp.

"Lại bị cướp cảnh." Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thở dài, không sợ hãi cũng không ngăn cản, ôm cánh tay nhàn nhã đứng ngoài quan sát.

"Muốn chết hả!" tên cướp nhìn thấy vẫn có chó xông lên tự tìm cái chết, ánh mắt hằn lên tia máu, chân vẫn không ngừng chạy, lại giơ dùi cui điện chuẩn bị cho một kích trí mạng.

Rất nhiều người trên quảng trường đều nhắm mắt không nhẫn tâm nhìn, đến cả người thanh niên cũng nhụt chí mất mặt hét một tiếng. Nhưng ngay lúc này, một màn kỳ tích xuất hiện.

Con chó cỏ gầm lên một tiếng, khi còn cách tên cướp ba mét nhưng cũng không hề sợ hãi mà nhảy vọt lên, thân thể nhìn có vẻ gầy yếu lại không hợp với lẽ thường bổ tên cướp ngã nhào trên mặt đất. Đồng thời, răng nanh ngoạm chuẩn xác dùi cui điện, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, khớp hàm ngậm lại, dùi cui điện gãy đôi kêu "lách cách".

Quảng trường trong chớp mắt yên tĩnh, trong mấy chục ánh mắt kinh ngạc của người và cả của chó, con chó cỏ nghiến nghiến răng, mảnh vụn dùi cui nát cứ như vậy rơi xuống giống như khuôn mặt ngây ngốc của tên cướp.

Người thanh niên sững sờ, sau đó lập tức quay đầu, mặt đầy nước mắt quỳ lạy Phong Tiểu Tiểu: "Bà chị, chị nuôi con này thực ra là sói đó hả?!"

Trên thực tế ở hiện trường không chỉ có người thanh niên ngẩn ngơ, tận mắt chứng kiến cảnh này thì không ai là không ngẩn ngơ. Tất cả mọi người đều sục sôi cả lên, con chó cỏ này quả thực là hoàn toàn lật đổ thế giới quan của mọi người.

Sói?! Sợ rằng nếu thực sự là sói thì tình huống này cũng là gian lận có được không?!

Đối mặt với con chó dũng mãnh như vậy, tên cướp mất đi vũ khí cũng không dám nhúc nhích. Ngộ nhỡ con chó nhìn trúng cái cổ trên người gã, thì cắn gãy cổ cũng không khó hơn cắn gãy dùi cui điện là bao, tên cướp không hiểu sao mà trong lòng rét run, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Trong lòng có trực giác cảm nhận được nguy hiểm dị thường trước nay chưa từng, tiếng chuông cảnh báo trong đầu cũng reo lên không ngừng, giống như nếu gã thực sự dám phản kháng, con chó cỏ này thực sự sẽ cắn chết gã…

Thế là khi cảnh sát lững thững đi tới, cảnh tượng kỳ lạ mà bọn họ nhìn thấy chính là một con chó cỏ áp chế một gã to con.

Con chó cỏ bề ngoài yếu ớt lại mang tư thế lợi hại, gã to con nhìn có vẻ bạo lực thì ngược lại ngoan ngoãn giống như một học sinh ngoan hiền.

Đợi khi Phong Tiểu Tiểu kéo con chó cỏ đi, cảnh sát đến còng tay tên cướp, gã đàn ông này thậm chí cảm động đến rơi nước mắt. Ánh mắt nhìn cảnh sát như ân nhân cứu mạng, khiến người ta không nhịn được phải nghi ngờ một phen rằng ai mới là người bị hại.

"Có chuyện gì vậy?" Có cảnh sát tới hỏi mọi người xung quanh để tìm hiểu tình hình.

Người xung quanh lúc này mới vây lại mỗi người một lời: "Đồng chí cảnh sát, gã này là trộm… không đúng, là ăn cướp! Gã ta vừa nãy cướp túi xách của cô gái này, sau đó cô gái kia thấy việc nghĩa hăng hái thả chó ra thu phục."

"…" Cảnh sát thuận theo hướng tay chỉ của mọi người nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu và con chó cỏ mang bộ dạng khổ sở chật vật ở bên cạnh, kéo mũ ho khan: "Ý của mọi người là, con chó này đã thu phục tên cướp này?!"

"Đương nhiên!" Mọi người sau khi bị chất vấn liền tỏ vẻ không vui, "Vừa rồi không phải đồng chí cũng tận mắt chứng kiến rồi sao."

Cảnh sát cạn lời: "Chúng tôi có nhìn thấy con chó này đứng trên người người đàn ông này, nhưng…" Cảnh sát vẫn cảm thấy chuyện này thực sự không khoa học, tình huống bây giờ nhìn thế nào cũng thấy giống như tên cướp mới là người bị ăn hiếp.

Chính tại lúc này, một vị cảnh sát bên cạnh ây da một tiếng, nghi ngờ nhìn qua gã đàn ông, sau đó nhăn mày: "Người này hình như có chút quen mắt, có phải từng có tiền án không?!"

Cơ thể tên trộm cứng đờ, sắc mặt cũng trắng thêm mấy phần.

Mấy viên cảnh sát khác lập tức thì thầm: "Đúng là có chút quen mắt, mau nghĩ đi mau nghĩ lại xem, có phải là kẻ tái phạm không?!"

Cảnh sát vừa hỏi lúc này đi tới, sau khi nhìn tên trộm vài lần đột nhiên vỗ đùi: "Ây da, mẹ nó! Đây chẳng phải là tên cướp ngân hàng bỏ trốn tuần trước sao?!"

Vụ án cướp ngân hàng tuần trước là tin tức chấn động nhất của thành phố gần đây, một đám những kẻ tuyệt vọng vô cùng hung ác liên thủ tấn công ngân hàng trong thành phố. Và, lúc đó đã không chế hơn mười con tin, trong đó có ba con tin bị bọn cướp cảnh cáo thị uy bắn chết tại chỗ, ngoài ra còn có hai người trọng thương, đến nay vẫn đang nằm viện điều trị.

Cuối cùng, một kẻ trong đám cướp này bị đánh gục tại chỗ, những kẻ khác thì bị bắt, chỉ có tên cầm đầu cực kỳ ranh ma là đã trốn thoát. Không ngờ rằng sau một tuần lại thê thảm đến mức đi cướp giật trên quảng trường, có lẽ nguyên do là vì bị truy nã quá gắt gao, trên người lại không có tiền để bỏ trốn.

Nhưng điều khiến cảnh sát càng không ngờ tới chính là vị anh hùng bắt được tên cầm đầu bọn cướp khiến bọn họ đau đầu lại là một con chó cỏ. Mà trên cái lý luận này, tên cướp cầm đầu hung tàn lại hoàn toàn không dám phản kháng, ngoan ngoãn chịu sự áp chế của đối phương, cho đến khi cảnh sát tới…

Thế giới này quả thực quá vi diệu... Đây là suy nghĩ duy nhất của tất cả mọi người ở quảng trường sau khi nghe được thân phận của "tên trộm".

Cho dù nói thế nào, con chó cỏ mà Phong Tiểu Tiểu dắt cũng có công giúp cảnh sát bắt được tội phạm truy nã, cho dù có bao nhiêu nghi hoặc cũng không có ai dám làm khó cô lúc này.

Thế là trong ánh mắt nóng bỏng dị thường của mọi người, Phong Tiểu Tiểu chỉ bị cảnh sát hỏi vài câu cho có lệ. Sau đó nhanh nhẹn dắt con chó cỏ Alexander đi, chỉ để lại giai thoại tốt đẹp lưu truyền lâu dài về một con chó cỏ dũng cảm bắt được kẻ cướp hung tàn.

Thậm chí trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, người nuôi chó ở khu này bắt đầu nhiệt tình với chó cỏ lang thang trên đường, thi nhau nhận nuôi chó lang thang, đặc biệt là lông màu vàng thì càng tốt, vì nhận nuôi chó lang thang của thành phố mà có cống hiến to lớn…