Giây phút đó, thời gian như dừng lại.
Khoảnh khắc Zeus bước qua cửa lớn vào sân sau, tất cả suy nghĩ của ông ta đều bị một đôi mắt đen sâu thẳm cướp đi.
Người đàn ông phương Đông ngồi bên cạnh bàn không có khuôn mặt góc cạnh rõ rét như người phương Tây, nhưng lại khôi ngô một cách tinh xảo. Sự tương phản rõ rệt giữa trang phục đỏ và mái tóc đen lại bất ngờ đem đến cảm giác sạch sẽ tinh khiết, như khiến cả phòng màu sắc rực rỡ đều thành khung cảnh màu xám trắng.
Từ trong con ngươi hờ hững kia, Zeus như thấy được năm tháng lặng lẽ chảy trôi, từ thời viễn cổ hoang sơ cho tới tương lai vĩnh hằng, nó sâu thẳm thần bí giống như mây mù tuyết đọng mãi không tan trên đỉnh Olympus. Thậm chí, ông ta hận không thể dâng hiến tất cả, chỉ vì muốn được dừng lại thêm một giây trong ánh mắt đó…
Ngơ ngác đứng ở cửa hơn mười phút, rốt cuộc Zeus mới nhẹ nhàng tiến vào với vẻ mặt hoảng hốt, bất ngờ là ông ta hoàn toàn không thèm để ý đến Ganymede - tình yêu đích thực của mình.