Chereads / Tình đắng / Chapter 19 - Chương 19: Trả đồng hồ đeo tay lại cho tôi

Chapter 19 - Chương 19: Trả đồng hồ đeo tay lại cho tôi

Thường Tử Hinh dừng lại một chút, cười nói: "Mẹ, sao mẹ không hề ngạc nhiên chút nào vậy? Noãn Noãn ra tù rồi, lẽ ra mẹ phải thấy vui mới đúng chứ? Trước kia mẹ thương An Noãn còn nhiều hơn con. Con luôn muốn nói với mẹ, nhưng anh không cho con nói."

Nghê Tuệ nhíu mày thật chặt, lạnh giọng hỏi: "Con nói anh con gặp An Noãn rồi?"

"Đúng vậy, khỏi phải nói là anh con vui đến mức nào."

Vẻ mặt ngây thơ, Thường Tử Hinh nói với An Noãn: "Noãn Noãn, em nói chị hãy cứ theo anh trai em, anh em rất nghiêm túc với chị. Nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn yêu chị."

"Con nói bậy bạ cái gì đó?"

Nghê Tuệ trách mắng: "Chuyện của anh con, không đến lượt con bận tâm đâu!"

"Mẹ, con quan tâm anh con mà!"

Nghê Tuệ cáu kỉnh cắt ngang: "Được rồi, mẹ đã biết, con đi lấy xe trước đi, mẹ nói mấy câu với An Noãn."

Thường Tử Hinh nghi ngờ liếc nhìn mẹ mình, nhắc nhở một câu: "Mẹ, mẹ đừng bắt nạt Noãn Noãn đấy nhé, nếu không anh trai sẽ không bỏ qua cho mẹ đâu."

Thường Tử Hinh đi rồi, An Noãn càng cảm thấy lúng túng. Cô không biết phải đối mặt với người phụ nữ sang trọng này như thế nào, người mà cô đã từng cảm thấy như mẹ của mình.

"Tử Phi nhà dì sau đó có tới tìm cháu sao?" Nghê Tuệ hỏi thẳng.

An Noãn gần như trả lời theo bản năng: "Dạ không, chúng cháu chưa gặp nhau."

Cô cũng không biết mình sợ cái gì, sau đó ngẫm lại, có lẽ cô sợ những lời khó nghe từ miệng bà ta.

Dường như Nghê Tuệ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với vẻ hơi hài lòng:

"Vừa rồi Tử Hinh nói gì, cháu đừng có tin là thật. Đàn ông mà, luôn thích phụ nữ đẹp, có mấy ai thủy chung như nhất đâu. Hơn nữa, trước đây cháu vì Mạc Trọng Huy mà từ chối nó, đàn ông trọng thể diện, có ai mà quên được?"

Móng tay dài của An Noãn hầu như cắm vào thịt, nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào.

Nghê Tuệ thấy cô có vẻ bối rối, bèn an ủi: "Noãn Noãn, thật ra thì trong cảm nhận của dì Nghê, cháu vẫn là Noãn Noãn thông minh, hiểu ý người khác. Dì rất hiểu cháu, dì biết cháu mãi mãi không thể quên được Mạc Trọng Huy. Vì cậu ta, thậm chí bỏ mặc cả người ba yêu thương cháu như vậy, cho nên tình cảm cháu dành cho cậu ta đã lớn tới mức độ nào rồi. Dì không đành lòng để con trai mình theo một người con gái trong lòng chỉ có hình bóng một người đàn ông khác. Dì mong cháu có thể thông cảm cho tấm lòng của một người mẹ. Nếu như ngày nào đó Tử Phi của dì tới tìm cháu, dì mong cháu tránh xa nó một chút."

An Noãn im lặng cắn môi.

"Được rồi, dì cũng không muốn nói nhiều. Cháu thật vất vả mới tìm được việc làm, cũng không dễ dàng gì, đừng để bà chủ của cháu đuổi việc. Noãn Noãn, sau này dì sẽ giúp cháu một chút, có đối tượng nào thích hợp, dì sẽ giới thiệu cho cháu. À, phải rồi, dì có một người bạn, làm kinh doanh, nhà rất giàu, năm ngoái con của anh ấy vì lỡ tay làm người khác bị thương, mà bị tuyên án hai năm, tốn rất nhiều tiền, vận động rất nhiều quan hệ, rốt cuộc được giảm án một năm. Vài ngày nữa cậu ta sẽ ra tù, lúc đó dì mai mối cho các cháu gặp mặt. Thằng bé đó thật ra cũng không tệ, chỉ là chơi với bạn tệ thôi."

Ngải Lợi ở gần đó rốt cuộc không thể nghe tiếp nữa, chạy tới ngăn Nghê Tuệ lại: "Bà là ai mà tới đây vênh váo kênh kiệu như vậy? Không mua thì xéo đi cho tôi, đừng ở chỗ này léo nha léo nhéo nữa."

Ngải Lợi nói rất to, nước bọt văng tung tóe lên mặt Nghê Tuệ.

Nghê Tuệ ghê tởm lau mặt, tức giận kêu lên: "Cô là ai? Sao lại nói như vậy? Một chút khí chất cũng không có!"

"Dù tôi không có khí chất, cũng vẫn còn hơn bà! Đừng có lau, lau nữa là lớp phấn dày cộp trên mặt bà bay mất đó! Bà đáng bị phun nước miếng. Lớn đầu rồi mà còn không biết ngượng, tới đây làm chuyện mất mặt như vậy. Tôi thấy sau này bà nên nhốt mình trong nhà thì hơn. Kinh tởm!"

"Tôi không hơi sức đâu đi cãi nhau với loại người không có khí chất như cô."

Nghê Tuệ tức giận nói, rồi liền xoay người bỏ đi. Lúc Nghê Tuệ rời đi, An Noãn nghe bà ta lẩm bẩm: "Quả nhiên là cùng một lũ cặn bã như nhau."

Nghê Tuệ đi rồi, Lâm Mạn chạy tới hỏi:

"Noãn Noãn, bà ta thực sự là mẹ của Thường tổng sao? Trời ạ, sao lại có người như vậy? Bà ta khinh thường cô như vậy, cô cũng không phản kháng sao?"

Ngải Lợi có chút bất đắc dĩ vỗ vai An Noãn, an ủi: "Đừng sợ, đã có bọn chị ở đây. Dù sao thì Ngải Lợi này cũng đã lăn lộn nhiều năm trên thương trường, người cãi nhau với chị không có hàng ngàn cũng có hàng trăm rồi. Em yên tâm, sau này bà ta mà còn tới làm phiền em, để chị xử lý cho. Dám ở trước mặt chị bắt nạt người của chị à!"

An Noãn gắng gượng nhếch môi một cái, xoay người đi sắp xếp quần áo.

Mọi người đều biết lúc này tâm trạng của cô rất tồi tệ. Mẹ chồng tương lai châm biếm cô như vậy, có mấy người có thể dễ dàng tha thứ.

"An Noãn, tôi nghĩ sau này cô không nên quá thành thật. Cô sợ bà ta cái quái gì chứ. Tim Thường tổng đã đặt trên người cô, bà ta chẳng làm được cái gì đâu."

Thấy An Noãn vẫn không lên tiếng, Ngải Lợi vỗ vào cánh tay của Lâm Mạn, nói nhỏ: "Đừng nói nữa, hiện giờ nhất định trong lòng An Noãn rất khó chịu, để An Noãn yên lặng một lát đi!"

Vốn An Noãn tưởng rằng, không còn chuyện gì đáng để cô đau lòng khổ sở, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, mắt cô đỏ lên. Cũng không phải vì lời lẽ vừa rồi của Nghê Tuệ, mà là vì ba mình.

Biết bao lần cô suy nghĩ, nếu như ban đầu cô nghe theo lời khuyên của ba, biết khó mà lui đối với Mạc Trọng Huy, có lẽ tất cả những chuyện này đã không xảy ra.

Buổi tối, lúc đón cô tan tầm, Thường Tử Phi nhận ra tâm trạng của cô, hơi bất an hỏi: "Sao trông em có vẻ không vui vậy? Có phải gần anh đây bận rộn, không dành nhiều thời gian cho em, nên em giận?"

An Noãn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời qua loa: "Không phải đâu, chỉ là em quá mệt mỏi."

Thường Tử Phi âu yếm vuốt tóc cô, nói với vẻ bất đắc dĩ:

"Anh đã nói em thôi việc rồi mà, cứ để anh nuôi em. Hoặc là em tới công ty anh cũng được, anh sẽ sắp xếp cho em một công việc nhẹ nhàng một chút."

An Noãn không vui nhíu mày, khẽ nói:

"Em không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa."

Thường Tử Phi biết không nên nói nhiều, liền nổ máy.

Trên xe mở máy sưởi, An Noãn cứ vậy mà ngủ ngồi. Cũng không biết đã bao lâu rồi cô mới ngủ được một giấc yên ổn như thế này.

Khi tỉnh lại, cô phát hiện trước mặt không phải là khu nhà trọ của mình, cô nhạy cảm nhìn về phía Thường Tử Phi, vẻ mặt nghiêm nghị.

Anh ta cười ha hả, giống như đã thực hiện được mục đích của mình rồi.

"Đừng nhăn nhó nữa, chẳng phải em đã từng tới đây sao, xuống đi."

Trong nháy mắt, An Noãn nổi khùng lên, nhìn anh ta hét to: "Anh xem em là cái gì? Tại sao ngay cả anh cũng làm nhục em như vậy?"

Thường Tử Phi vội vàng giữ chặt hai vai cô, cười giải thích:

"Tiểu Noãn, anh không có ý khác. Anh chỉ thấy xót khi thấy em phải vội vàng chạy tới chạy lui đi làm, chỗ này rất gần Bách Nhạc, cũng tiện cho em đi làm mà thôi. "

An Noãn mặt dửng dưng đẩy anh ra, bước xuống xe.

Cô biết mình không nên tức giận với Thường Tử Phi, không nên vì tức tối Nghê Tuệ mà giận cá chém thớt đối với anh. Thường Tử Phi không có lỗi gì cả.

Cô đi được mấy bước, Thường Tử Phi liền đuổi theo cô. Anh ta định giải thích, nhưng An Noãn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không chịu thỏa hiệp.