"Noãn Noãn, đừng tức giận nữa nhé? Là anh không tốt, anh không nên đưa em tới đây mà không có sự đồng ý của em, nhưng anh thực sự…"
"Em hiểu."
Cô thấp giọng cắt ngang lời anh ta; "Em biết anh là một người đàn ông, đã tới lúc kết hôn, có nhu cầu sinh lý bình thường. Nhưng em rất xin lỗi, em không thể giúp được anh. Anh có thể đi tìm một cô gái khác giúp anh giải quyết."
Mặt Thường Tử Phi chợt tái nhợt, lòng bàn tay lạnh lẽo. Anh ta tự giễu nói:
"An Noãn, câu này đến lượt anh hỏi em, em xem anh là cái 'thể loại' gì vậy?"
"Có lẽ chúng ta vốn không nên ở bên nhau."
An Noãn nói một câu rồi đi thẳng luôn.
Cô đã nghĩ về cái thế giới này quá đẹp đẽ, trong khi khoảng cách giữa cô và Thường Tử Phi lại quá xa. Cho dù cô và anh ta có yêu nhau nồng nhiệt như thế nào, Nghê Tuệ cũng sẽ không để cô bước vào cửa. Cô không muốn vì mình mà Thường Tử Phi và người nhà trở nên mâu thuẫn. Cô đã không có người nhà, cô không thể làm cho Thường Tử Phi cũng mất đi người nhà. Tình yêu có đôi khi như độc dược, thường thì nó không đầu độc bản thân bạn, mà đầu độc người thân nhất của bạn.
Trước khi đưa ra quyết định này, cô đã đấu tranh tư tưởng rất lâu. Cô không muốn, cô quyến luyến sự ấm áp trên thân thể anh ta, quyến luyến sự chở che anh ta dành cho cô, nhưng tất cả những thứ này, sau cùng rồi cũng bị tước đoạt.
…
Mạc Trọng Huy ngồi trong phòng làm việc đến tận khuya. Thật ra cũng không phải hắn bề bộn nhiều việc, nhiều lúc hắn cứ đứng lặng yên suy nghĩ, không làm gì cả.
Tòa cao ốc của tập đoàn Mạc Thị cao nhất Giang Thành, phòng làm việc của hắn ở tầng trên cùng. Đứng trước cửa sổ sát sàn, hắn có cảm giác bay lên trời cao, có thể thu cả Giang Thành vào tầm mắt.
Trước đây không lâu, An Noãn luôn thích tới phòng làm việc của hắn, quấy rối hắn làm việc. Thật ra thì cô rất sợ độ cao, đặc biệt sợ đứng trước cửa sổ sát sàn, cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí, hết lần này tới lần khác chạy lên đây.
Trước đây An Noãn luôn tự chế giễu mình: "Đây là sức mạnh của tình yêu."
"Ngài Mạc, cô Hà gọi tới rất nhiều cuộc điện thoại, hỏi ngài mấy giờ về nhà?"
Trương Húc luôn lặng lẽ xuất hiện một cách đột ngột, quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Đôi mày đẹp đẽ của Mạc Trọng Huy hơi nhướng lên.
Như đọc được suy nghĩ của hắn, Trương Húc nghiêm nghị nói:
"Tôi đi trả lời cô ấy, đêm nay ngài Mạc phải làm việc suốt đêm."
Mạc Trọng Huy không nói gì, chỉ ngầm đồng ý.
"Ngài Mạc, còn có một việc tôi không biết có nên nói hay không?"
Mạc Trọng Huy đưa mắt nhìn Trương Húc khiến cậu ta cảm thấy hơi chột dạ, thấp giọng nói một mạch:
"Ngày hôm nay mẹ của Thường tổng tới Bách Nhạc gặp cô An, nói ra những câu khó nghe, hình như cô An đã đề nghị chia tay Thường tổng."
Mạc Trọng Huy cười nhạt hai tiếng: "Trợ lý Trương, có thể dò la được loại tin tức này, thực sự là vất vả cho cậu rồi."
…
An Noãn bắt taxi về nhà, khi đến khu nhà trọ, trời đã rạng sáng. Thật ra cô vẫn nhìn thấy xe của Thường Tử Phi theo xa xa ở phía sau. Cho đến lúc cô về tới nơi, mở cửa xuống xe, anh mới quay đầu xe lại.
Cô bước từng bước vô hồn trở về nhà trọ. Nhìn thấy chiếc Bentley quen thuộc dưới lầu, cô bất chợt nhíu mày, tâm trạng càng thêm buồn bực.
Trương Húc đã đi về phía cô, cung kính nói: "Cô An, Ngài Mạc có lời mời."
An Noãn cười nhạt, nổi cơn thịnh nộ gầm lên một tiếng:
"Có lời mời cái cóc khô! Bảo anh ta cút đi!"
Trương Húc gãi gãi đầu, trở lại xe báo cáo.
"Ngài Mạc, vừa rồi cô An mắng ngài một câu thô tục."
Rốt cuộc An Noãn cũng leo được lên lầu. Cô đang định lấy chìa khóa mở cửa, chợt một bàn tay đưa tới nắm chặt cổ tay cô. Hắn chỉ khẽ kéo một cái, cô đã bị đè vào vách tường.
Gương mặt đáng ghét của Mạc Trọng Huy hiện ra ngay trước mắt cô.
"Mạc Trọng Huy, tại sao anh cứ bám lấy tôi như âm hồn không tan? Có phải vì bây giờ tôi không còn mặt dày mày dạn đối với anh như ba năm trước đây, anh cảm thấy thất bại, thấy quá thiếu thốn cái lạc thú được trêu chọc tôi? Hay là, sau khi đã tự tay đưa tôi vào nhà tù, bỗng nhiên anh phát hiện không bỏ được tôi? Đàn ông đều đê tiện như anh vậy sao?"
Có lẽ từ trước đến giờ không ai dám nói với Mạc Trọng Huy bằng giọng điệu như thế này. Đôi mắt đen như nhung của hắn lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo. Cô đã từng nghĩ đôi mắt này thật đẹp, lại không biết nó giết người một cách vô hình.
Có lẽ vì tức giận, Mạc Trọng Huy lại bước tới gần thêm một bước, dường như cô có thể nghe được nhịp đập của trái tim hắn.
"Thế nào? Vẫn muốn dùng sự quyến rũ nam tính của anh mê hoặc tôi sao? "
An Noãn cố sức đẩy hắn ra, cũng không biết sức lực từ đâu mà có, cô lại có thể đẩy được hắn.
"Mạc Trọng Huy, có phải anh rất muốn nhìn xem chỗ ở của tôi? Thật ra cũng không có gì ngại, tôi mời anh vào. Vào mà xem đứa con gái từng có tất cả của một bí thư cách đây ba năm, bây giờ ở cái phòng như thế nào?"
An Noãn lấy chìa khóa mở cửa ra, Mạc Trọng Huy cũng bước vào.
Nhìn căn phòng đơn sơ, bày biện giản dị, trán Mạc Trọng Huy nhăn lại.
"Mạc Trọng Huy, anh hài lòng rồi chứ? Cảnh ngộ này đều là một tay anh ban tặng cho tôi."
An Noãn bình thản nói: "Bảy giờ sáng hằng ngày, tôi đón xe buýt đi làm, đêm về đến nhà, hầu như đã rạng sáng, cũng giảm được mười mấy tệ thuê taxi. Mỗi tháng cầm hai ngàn tệ tiền lương, ngay cả một miếng bánh ga tô cũng cảm thấy xa xỉ. Thấy tôi thảm hại như thế này, anh thỏa mãn rồi chứ?"
Trước kia An Noãn rất thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là thích ăn bánh ga tô trà xanh ở một tiệm bánh nọ.
"Anh còn nhớ tiệm bánh ngọt Kiss không? Những ngày ở trong tù, tôi đã thề, nếu một ngày nào đó được ra tù, nhất định tôi sẽ đi ăn bánh ga tô trà xanh ở đó. Sau khi ra tù, đã vài lần tôi tới tiệm bánh đó, lưỡng lự hồi lâu trước cửa, rồi cũng không lần nào dám bước vào."
Ngừng lại một chút, An Noãn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn, hỏi với vẻ thật sự nghiêm túc: "Thật ra tôi muốn nói, anh có thể trả chiếc đồng hồ này lại cho tôi không?"
Suy cho cùng An Noãn cũng không muốn lấy lại đồng hồ, nhưng cảm thấy hả giận. Lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Trọng Huy chán nản rời đi, cô cảm nhận được niềm vui sướng khi trả được thù.
Ngày lại ngày trôi qua, đã mấy ngày Thường Tử Phi không tới tìm cô rồi. Chỉ là, hễ mỗi lần tan ca về muộn, trên đường về nhà, cô đều nhìn thấy xe của Thường Tử Phi theo rất xa ở phía sau.
Trong đầu cô không ngừng sắp xếp sẵn lời lẽ, nếu như anh ta tới làm hòa, mình phải cự tuyệt như thế nào, làm thế nào để anh ta hoàn toàn hết hy vọng. Chỉ là Thường Tử Phi vẫn ngồi trên xe, chưa lần nào bước xuống.
Hôm nay, La Hiểu Yến được tan tầm sớm, hiếm khi được về sớm như thế này, cô ta liền rủ An Noãn cùng ngủ với mình.
Hai người nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trắng toát. Trước đây khi còn ở trong tù, hai người luôn thích tán gẫu lúc đêm khuya, có đôi khi trò chuyện suốt đêm. Thời gian đó, sinh hoạt của cô rất đơn điệu, mục tiêu cũng rất đơn giản, chỉ mong có thể sớm rời khỏi cái lồng giam kia. Bây giờ đã được ra tù, ai nấy đều bận bịu với công việc của mình, bôn ba vì cơm áo gạo tiền, phấn đấu cho tương lai.
"An Noãn, đã bao lâu chúng ta không nằm cùng một chỗ nói chuyện phiếm rồi?"
An Noãn cười cười nói: "Hình như đã rất lâu rồi, chúng ta quá bận rộn."
"Em cãi nhau với Thường Tử Phi phải không? Có mấy lần chị tan tầm về nhà lúc ba giờ sáng, thấy anh ta đứng xa xa dưới lầu."
Đôi mày An Noãn bất giác hơi nhíu lại.
"Chị nhớ rõ chị đã từng nói, rất ít người tốt phúc như em, có thể gặp được một người như Thường Tử Phi. Bởi vậy, chị mong rằng em có thể quý trọng cơ hội của mình. Đối với những người như chúng ta, bỏ qua một người tốt như thế, sẽ rất khó tìm lại được."