Chereads / Tình đắng / Chapter 87 - Chương 87: Bị đâm, hôn mê bất tỉnh (4)

Chapter 87 - Chương 87: Bị đâm, hôn mê bất tỉnh (4)

"Két!!!" Tiếng xe phanh kít lại, vì xe chạy với tốc độ quá nhanh nên không thể dừng lại kịp lúc, đâm thẳng vào cơ thể Thường Tử Phi.

Khoảnh khắc đó, đầu An Noãn trống rỗng, cô nhìn thấy Hà Tư Kỳ lái xe chạy thoát.

Cô như hóa điên chạy đến bên cạnh Thường Tử Phi, la hét, "Thường Tử Phi, anh tỉnh lại! Mau tỉnh lại đi! Đừng dọa em, cứu mạng, xin mọi người cứu anh ấy với! Thường Tử Phi, em yêu anh, anh mau tỉnh lại đi, em xin anh đấy, hãy tỉnh lại đi!"

Người đi đường có lòng tốt gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi xe cứu thương đến.

Sau khi đến bệnh viện, An Noãn dường như ngã quỵ xuống đất, ôm lấy đầu của mình ngồi khóc.

Ba năm trước, trong trại giam, nghe được tin ba mình chết, cô cũng bất lực như vậy, sao ông trời lại có thể đối xử với cô tàn nhẫn như thế!

Gia đình họ Thường chạy đến bệnh viện, Nghê Tuệ tiến lại gần đấm đá vào người vào đầu cô.

Nghê Tuệ vừa khóc vừa la, giọng to đến nỗi dường như cả bệnh viện đều nghe thấy, "Đồ sao chổi, khắc tinh, mày khắc chết mẹ mày, khắc chết ba mày, bây giờ lại đến hại con trai tao! Tao phản đối chúng mày đến với nhau như vậy, mày lại mặt dày dụ dỗ con trai tao! Nếu như con trai tao có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ chết chung với mày! Con gái của hồ ly tinh cũng là hồ ly tinh, sao mày không khắc chết mình trước đi! Kiếp trước nhà họ Thường chúng tao nợ gì mày mà kiếp này mày không chịu buông tha chúng tao thế hả…"

Lời nói của Nghê Tuệ càng ngày càng tồi tệ, đấm đá cũng mạnh, lúc sau cảm thấy không đủ, ra sức túm lấy tóc của An Noãn, "Cút, mày cút đi cho tao, hồ ly tinh như mày cút ngay cho tao!"

An Noãn che đôi tai mình lại, khóc đến không còn sức lực, mặc kệ Nghê Tuệ trút giận lên người cô.

Mạc Trọng Huy nhận được tin liền chạy đến bệnh viện, cuối cùng hắn cũng thấy tình cảnh mà hắn sợ nhất, Nghê Tuệ đánh đến An Noãn sưng cả mặt, tóc cũng bị rụng mất vài nhúm, không biết đã bị đấm đá bao nhiêu cái vào người.

Hắn nổi giận tiến về trước, đẩy người đàn bà điên khùng kia ra, giải thoát cho An Noãn.

Hắn muốn ôm cô vào lòng, nhưng An Noãn giống như phát điên mà nắm chặt tay vào cửa phòng phẫu thuật, có sao cũng không chịu buông ra.

Tuy Nghê Tuệ đã bị ép đến phát điên, nhưng bà ta vẫn biết được sự lợi hại của Mạc Trọng Huy. Thường Bách cũng ôm lấy bà ta, không cho bà ta phát điên nữa.

Cả nhóm người đợi hơn khoảng mười tiếng, từ tối đến sáng hôm sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

Bác sĩ cởi khẩu trang, nghiêm túc nói, "Trên người bệnh nhân có nhiều chỗ gãy xương, dấu hiệu sống ổn định, nếu như trong vòng bốn tám tiếng không tỉnh lại, rất có thể sẽ trở thành người thực vật, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

Sau khi Nghê Tuệ nghe xong lại như phát điên túm lấy An Noãn, cào vài đường trên mặt cô bằng móng tay nhọn.

Mạc Trọng Huy đẩy bà ta ra, lạnh lùng quát lên, "Bà thử chạm vào cô ấy nữa xem!"

Nghê Tuệ muốn vào thăm con trai nhưng bác sĩ không cho, trực tiếp chuyển đến ICU.

An Noãn vượt qua mọi sự rào cản với sức mạnh mà bản thân cũng không biết có từ đâu để gặp Thường Tử Phi. Trên người anh gắn đầy ống, gần như không thấy được con mắt ở đâu. Một người đang sống sờ sờ bỗng nhiên lại thành ra như vậy.

***

Thường Tử Phi chuyển đến ICU, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.

Thẩm Cầm Phong đi qua vỗ vào vai của Mạc Trọng Huy, nghiêm túc nói, "Cậu dẫn cô An về trước đi, có tin tức gì tôi báo cậu ngay, ở đây giao lại cho tôi."

An Noãn ngồi ở góc hành lang, nói với giọng khàn khàn, "Tôi không đi, tôi không đi đâu cả, tôi phải đợi ở lại đây chờ anh ấy tỉnh lại."

Mạc Trọng Huy nổi giận, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn nói, "Em ở đây thì có ích gì, em không được vào phòng ICU, không gặp được cậu ta, em ở đây chỉ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ cậu ta thôi. Em về với anh trước, có tin tức gì anh sẽ dẫn em tới đây gặp cậu ta."

"Không, tôi không đi, tôi muốn ở đây, tôi phải ở đây với anh ấy!"

An Noãn đẩy hết mọi người ra, ngồi bệt luôn xuống đất.

Mạc Trọng Huy không còn cách nào khác, quyết định ở lại đây với cô, đút cô ăn cơm cô không ăn, cho cô uống nước cô không uống. Suốt một ngày một đêm, cô cứ thẫn thờ ngồi ở đó, nước mắt rơi không ngừng, tới cuối cùng chỉ còn lại tiếng nức nở.

Trương Húc cũng không chịu đựng nổi, An Noãn không ăn, ngài Mạc cũng không ăn giống cô, tiếp tục như vậy tính sao đây.

"Ngài Mạc, anh ăn chút gì đó đi, nếu như cả anh cũng đổ bệnh luôn thì ai đến chăm sóc cô An đây?"

Mạc Trọng Huy xua tay, bát cơm rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai.

Hắn nhịn đói với cô cả hai ngày trời, nhưng Thường Tử Phi vẫn chưa tỉnh lại.

Người của nhà họ Thường đã đi đến tuyệt vọng, mỗi lần nghe thấy tiếng khóc đau khổ của Nghê Tuệ, An noãn cũng đau nhói theo.

Bốn tám tiếng đã trôi qua, Thường Tử Phi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Thẩm Cầm Phong đến báo tin lần cuối, sắc mặt vô cùng thâm trầm, "Ngài Mạc, trạng thái sinh lý của Thường Tử Phi rất ổn định, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, chín mươi lăm phần trăm khả năng sẽ trở thành người thực vật, bây giờ đã được chuyển đến phòng bệnh thường rồi."

Sau khi An Noãn nghe xong liền vừa khóc vừa chạy đến phòng bệnh, muốn xông vào nhưng lại bị Nghê Tuệ đuổi ra.

Bà ta tát mạnh hai cái bạt tai vào mặt An Noãn, "Đồ sao chổi, mày còn dám đến gặp con trai tao à? Mày đã hại nó thành ra như vậy rồi sao còn có mặt mũi đến gặp nó! Cút! Cút thật xa cho tao! Không thì tao sẽ giết chết mày, rồi chết chung với mày!"

An Noãn quỳ trước mặt Nghê Tuệ, vừa khóc vừa cầu xin, "Dì Nghê, cháu cầu xin dì cho cháu vào gặp anh ấy một lần, biết đâu cháu có thể gọi anh ấy tỉnh lại."

"Mày là cái thá gì chứ, cút đi cho tao!"

Nghê Tuệ định ra tay, nhưng thấy Mạc Trọng Huy đi tới liền rụt tay lại. Bà ta xoay người đi vào phòng bệnh, khóa cửa.

Mạc Trọng Huy thấy cô trong bộ dạng như vậy, bắt đầu gượng ép bế cô dậy.

An Noãn vùng vẫy trong lòng hắn, móng tay sắc nhọn cào vài đường trên cổ hắn, vừa khóc vừa la hét, "Mạc Trọng Huy, anh thả tôi xuống, tôi không đi đâu cả, tôi ở đây với Thường Tử Phi, anh buông tôi ra!"

Thẩm Cầm Phong đứng ở một bên, tay cầm kim tiêm.

"Thẩm Cầm Phong, tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi."

Sau khi tiêm xong, An Noãn mới yên tĩnh trở lại, nằm lên vai hắn.

"Ngài Mạc, liều lượng hơi nhiều, để cô An ngủ một giấc thật ngon đi."

Do tác dụng của thuốc mà An Noãn chìm vào giấc ngủ sâu, mở mắt ra, mọi thứ đều như một giấc mơ, vừa xa lạ lại rất quen thuộc. Cô thà mọi thứ đều là trong mơ, không có tai nạn, không có sự cố kia còn hơn.

Mạc Trọng Huy đẩy cửa đi vào, trên tay đang bưng một bát cháo. Thẩm Cầm Phong cũng tính lúc này cô sẽ tỉnh cho nên anh ta đã cho người nấu cháo sẵn.

Mạc Trọng Huy ngồi ở bên cạnh giường, dìu An Noãn ngồi dậy, dỗ cô, "Ngoan, mau ăn cháo đi, ba ngày nay em không chịu ăn gì rồi."

An Noãn xua tay, bát cháo nóng hổi đổ vào người hắn, hắn nhíu mày lại, không vui nhìn cô, nhưng lại không có sự oán hận gì.