"Đâu chỉ không hợp, chúng tôi là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, thật ra sớm đã bằng mặt không bằng lòng rồi."
"Nếu đã như vậy, tại sao không ly hôn?"
Lạc Hân Khả khẽ thở dài, uể oải đáp lại, "Một là anh ta không đồng ý ly hôn với tôi vì anh ta sẽ mất đi mọi thứ. Hai là ông nội tôi lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không được như trước, tôi không dám để ông chịu đả kích nào nữa, cho nên cứ để như vậy, cứ mạnh ai người đấy sống thôi."
An Noãn nhếch môi, thì ra không phải ai cũng nở mày nở mặt giống như vẻ bề ngoài. Chỉ có bản thân mới hiểu được nỗi khổ đó.
"Cô An, nếu như cô không chê, tôi thật sự muốn trở thành bạn của cô, thời buổi này rất ít người con gái lương thiện lại chịu giúp đỡ người khác như cô, nếu như có thể kết bạn với người như cô, thế thì đó đúng là phúc của tôi rồi."
Lạc Hân Khả nói những lời này, đúng lúc La Hiểu Yến đến mang cơm cho An Noãn.
La Hiểu Yến nhìn thấy Lạc Hân Khả, mặt mũi cũng sầm sì xuống.
"Noãn Noãn, ăn cơm thôi."
Lạc Hân Khả rất tự giác, cười nói, "Vậy tôi đi trước đây, hôm khác lại đến thăm cô nhé."
Sau khi Lạc Hân Khả đi rồi, La Hiểu Yến nổi giận nói, "An Noãn, em có ý gì? Em thành bạn của cô ta từ lúc nào thế hả? Chẳng lẽ em không biết cô ta là ai sao? Cô ta chính là Lạc Hân Khả, chính cô ta là người cướp đi người đàn ông của chị, khiến chị bị ngồi tù đấy."
"Chị Hiểu Yến, chị đừng kích động, ân oán giữa chị và Vương Gia Dật, có lẽ Lạc Hân Khả hoàn toàn không biết gì cả. Em và cô ấy không phải là bạn, cũng chỉ mới gặp nhau vài lần. Nhưng mà cô ấy thật sự là người phụ nữ rất đáng thương, cô ấy và Vương Gia Dật cũng không hợp nhau."
"Đáng đời, cướp mất người đàn ông của người khác thì nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy."
"Chị Hiểu Yến, thật ra chị và Lạc Hân Khả đều là người bị hại, người đáng chết thật sự là Vương Gia Dật. Hắn ta tham hư danh lợi bỏ rơi chị, tìm đến Lạc Hân Khả. Sau khi kết hôn với Lạc Hân Khả, lại không đối xử tốt với cô ấy. Người đàn ông như vậy, chó heo không bằng."
La Hiểu Yến nghiêm túc nói, "Nói gì đi nữa, chị cũng nhận định là Lạc Hân Khả cướp mất người đàn ông của chị, cả đời này chị với cô ta không đội trời chung. Noãn Noãn, nếu như em và Lạc Hân Khả trở thành bạn tốt, thì em sẽ mất đi người bạn là chị, từ giờ về sau, chị với em cũng sẽ không đội trời chung nữa."
An Noãn xí cô một cái rồi nói, "Chị nhẫn tâm quá. Yên tâm đi, em và Lạc Hân Khả không phải loại người giống nhau, cũng sẽ không trở thành bạn đâu."
Hai người ngồi xuống ăn cơm, hôm nay lại là món ăn ngon và các thực phẩm chức năng bồi bổ dạ dày, An Noãn bắt đầu nghi ngờ, "Chị Hiểu Yến, có phải chị đi học lớp dạy nấu ăn không, sao tài nghệ lại tiến bộ nhiều vậy?"
La Hiểu Yến ngẩn người ta, cười nói, "Đây gọi là có tài năng, học trên mạng là biết, cần gì phải đi đăng ký học chứ."
"Vậy là em được hưởng ké rồi. Nói thật, lúc trước dạ dày em không được khỏe, đến bệnh viện khám hai lần rồi, nhưng mà dạo này nhờ có chị mà dạ dày em khỏe lại không ít đấy."
La Hiểu Yến nghĩ trong lòng, con bé ngốc nghếch này, sống trong phúc mà không biết, có người như Mạc Trọng Huy bảo vệ em, chăm sóc em, hắn ta có thể để em đến bệnh viện nữa hay sao?
Có lúc La Hiểu Yến thật sự ngưỡng mộ An Noãn, bên cạnh cô lúc nào cũng có người vô cùng thương yêu cô, âm thầm làm mọi việc vì cô không cần hồi báo. Có lẽ mọi chuyện năm xưa Mạc Trọng Huy làm cũng vì nguyên nhân này.
Đúng là giữa con người với nhau thì không thể so sánh được, nhìn xem Vương Gia Dật đã làm gì với cô, còn Mạc Trọng Huy đã làm những gì cho An Noãn chứ.
***
Khi Hà Tư Kỳ vác bụng bầu đến tìm, An Noãn và La Hiểu Yến còn đang ăn trưa.
Hà Tư Kỳ mang thai được khoảng bốn năm tháng, cái bụng nhìn có vẻ rất to. Chắc Mạc Trọng Huy bảo vệ cô ta rất tốt, bên cạnh còn có người giúp việc đi theo nữa.
Cô ta đi một vòng trong cửa hàng rồi nhìn vào thức ăn trưa của hai người, châm biếm nói, "Thức ăn cũng không tệ nhỉ, tiền lương ít ỏi như cô cũng có thể ăn được mấy món này sao?"
Người giúp việc bên cạnh cô ta cũng hùa theo, "Cô chủ, bữa trưa của bọn họ chẳng là gì so với của cô chủ cả, hàng ngày ngài Mạc như có phép biến ra rất nhiều đồ bổ dưỡng cho cô, nhìn mà xem, nuôi cô tốt đến mức sắc mặt hồng hào, da dẻ đẹp đẽ cứ như là thiếu nữ vậy."
An Noãn và La Hiểu Yến không muốn quan tâm bọn họ.
"Mấy ngày trước tôi đến bệnh viện kiểm tra, lần này siêu âm chắc chắn là con trai rồi, Trọng Huy biết tin cũng rất vui, anh ấy nói nam nữ đều được, nhưng mà đàn ông ít nhiều gì cũng có chút trọng nam khinh nữ mà."
La Hiểu Yến bắt đầu không chịu nổi nữa, nhướng mày nói, "Cô chạy đến đây nói với chúng tôi những lời này làm gì? Có liên quan gì tới chúng tôi sao?"
"Tôi chỉ đến nhắc nhở người con gái có ý với Trọng Huy, đừng mong có một ngày hóa phượng, không có cơ hội nào đâu, cửa nhà Mạc gia không phải ai cũng có thể bước vào được."
La Hiểu Yến mỉa mai, "Cô cũng đã mang thai bốn, năm tháng rồi, sao cũng không thấy cô vào được vậy? Vậy đứa bé trong bụng cô trở thành con hoang rồi."
"Cô nói gì, cô dám nói con của Mạc Trọng Huy là con hoang, cô là cái thá gì hả?"
"Tôi có nói con của ngài Mạc là con hoang đâu."
Hà Tư Kỳ căm giận nói, "Vậy ý cô là sao? Ý cô là đứa con trong bụng tôi không phải là của Mạc Trọng Huy?"
"Là cô tự nói đấy nhé."
La Hiểu Yến chưa từng gặp người đàn bà nào ngu ngốc như vậy.
"Con đàn bà chết tiệt lo chuyện bao đồng!" Hà Tư Kỳ cắn răng chạy đến xé áo La Hiểu Yến.
La Hiểu Yến đẩy cô ta ra, lỡ tay khiến cho Hà Tư Kỳ ngã xuống đất.
Lúc này, trong đầu An Noãn trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau của Hà Tư Kỳ và tiếng la hét của người giúp việc.
Xe cứu thương đưa Hà Tư kỳ vào bệnh viện, người giúp việc của Hà Tư Kỳ kéo An Noãn và La Hiểu Yến cùng đến bệnh viện, nói với vẻ dữ tợn, "Hai người lần này chết chắc rồi, nếu như đứa bé có mệnh hệ gì, ngài Mạc nhất định giết chết các người!"
Mạc Trọng Huy vội vã chạy đến bệnh viện, người giúp việc liền chạy ra trước mặt, giận dữ nói, "Ngài Mạc, chính là hai con đàn bà đó, là bọn họ đẩy cô Hà."
Mạc Trọng Huy trợn mắt lên, quát, "Cút!"
Nữ giúp việc hoảng sợ đến nỗi ngoan ngoãn trốn vào góc tường.
La Hiểu Yến ra sức nắm lấy tay An Noãn, lo lắng nói, "Noãn Noãn, làm sao đây? Chị gây họa lớn rồi, nếu như đứa bé của Hà Tư Kỳ có mệnh hệ gì, Mạc Trọng Huy có giết chết chị để chôn với đứa bé của hắn không?"
An Noãn vỗ nhẹ vào vai cô an ủi, "Đừng sợ, nếu như thật sự có mệnh hệ gì thì nói với Mạc Trọng Huy là em đẩy, dù gì cũng không phải là lần đầu tiên em làm Hà Tư Kỳ bị thương."
"Không được, là chị đẩy mà, không thể đổ lỗi cho em được."
"Chị ngồi xuống, bình tĩnh đã."
An Noãn đỡ La Hiểu Yến ngồi xuống, rót ly nước nóng cho cô, lúc này tâm trạng La Hiểu Yến mới bình phục trở lại.