"Mạc Trọng Huy, em đói."
Sau cuộc mây mưa, An Noãn nằm trên giường, mềm nhũn như một vũng nước.
Tinh thần Mạc Trọng Huy rất tốt, còn hôn hít lung tung trên mặt cô, hắn cười, "Anh đi nấu cơm cho em."
"Anh nấu cơm? Giờ còn phải đi mua thức ăn?"
Mạc Trọng Huy cười, "Trước đó trợ lý Trương đã mua thức ăn để vào bếp rồi."
"Mạc Trọng Huy, anh nham hiểm quá, em hối hận rồi."
"Hối hận cũng vô ích, em đã là bà xã của anh."
Hắn lại hôn lên môi An Noãn, rồi mới đi vào bếp.
Nhìn bóng dáng cao lớn của hắn đi ra khỏi phòng ngủ, An Noãn chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Quanh đi quẩn lại mười năm, cuối cùng họ cũng đến được với nhau. Nghĩ tới đây, An Noãn có cảm giác xúc động muốn khóc, không có bất cứ từ ngữ nào có thể diễn đạt được tâm tình của cô trong giờ khắc này.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, An Noãn nhìn người gọi tới, là Lâm Dịch Xuyên.
Cô dừng lại một chút, sau đó ấn xuống nút trả lời.
"An Noãn, anh nghe Ethan nói em kết hôn, chúc mừng em."
An Noãn hơi mím môi, nói. "Cảm ơn anh, lão Lâm."'
Chỉ nói với nhau mấy câu đơn giản, sau đó cả hai đều im lặng.
"Lão Lâm, Tảo Tảo vẫn ổn chứ?"
"Tảo Tảo rất tốt, thằng bé rất hiểu chuyện, cũng rất nghe lời, chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ đến em thôi."
Lồng ngực của An Noãn hơi thắt lại, cô thấp giọng nói nhỏ: "Khi nào em và Mạc Trọng Huy đi Anh hưởng tuần trăng mật, em sẽ đến thăm Tảo Tảo."
"Được, đến Anh nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh sẽ chiêu đãi hai người."
"Lâm Dịch Xuyên."
"Hả?"
"Em hạnh phúc, anh cũng phải mau mau tìm hạnh phúc của mình đi nhé."
Đầu bên kia im lặng rất lâu, lâu đến mức An Noãn cho rằng anh đã cúp máy rồi.
"An Noãn, em hạnh phúc là tốt rồi."
Cúp điện thoại, thật lâu sau An Noãn cũng không hể bình tĩnh lại được. Đối với Lâm Dịch Xuyên, trong lòng cô luôn có cảm giác rất áy náy với anh. Nếu như cô không bước vào cuộc sống của anh, có lẽ Lâm Dịch Xuyên sẽ gặp được một cô gái tốt, cùng yêu nhau, cùng ở bên nhau. Nhưng An Noãn xuất hiện, làm trái tim anh tổn thương, anh cũng không còn có thể đối xử với cô gái khác bằng một trái tim chân thành nữa. Không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa, anh mới có thể thực sự bước tiếp.
Mạc Trọng Huy làm xong cơm, hắn lên phòng ngủ tìm cô, cô nhóc nhà hắn đang ngồi ngẩn người ở trên giường.
Hắn đi qua nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, cười và nói: "Sao lại ngẩn ra vậy? Có phải vừa rồi mệt quá không?"
"Lâm Dịch Xuyên vừa mới gọi điện cho em."
Mạc Trọng Huy nhíu mày.
"Anh ấy chúc chúng ta hạnh phúc."
Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi cô: "Cô bé ngốc, em không cần cảm thấy thẹn với anh ta. Trong tình yêu vốn không tồn tại sự thiệt hơn, cũng không có đúng sai, chỉ có cả hai cùng yêu mới có thể thực sự đến được với nhau. Anh tin rằng Lâm Dịch Xuyên cũng sẽ tìm được người mà anh ta yêu."
Buổi tối bọn họ trở về nhà họ Thẩm, cái tên Thẩm Thần Phong này thế mà lại thật sự mua cho cô một chiếc xe thể thao, làm An Noãn sợ hãi.
"Thẩm Thần Phong, em đùa với anh mà, sao anh lại mua thật?"
Thẩm Thần Phong cười, nói: "Bỏ con săn sắt mới bắt được cá rô. Xe này là anh, Thần Bằng và Thần Dật cùng tặng cho em đấy, mỗi đứa cũng không mất bao nhiêu. Vả lạ…,"
Thẩm Thần Phong chuyển trọng tâm, "Anh tin Huy chắc chắn sẽ không thu không quà của chúng ta đâu, nhất định cậu ấy sẽ đáp lễ càng hậu hĩnh hơn."
An Noãn bĩu môi, cô khoác tay Mạc Trọng Huy cùng đi tập lái xe.
Bọn họ lái xe đi trên núi một vòng, lúc trở lại nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh vẫn chưa về.
Nhưng Thẩm Thần Bằng lại trở về, anh ta ngồi một mình ở trong góc, không nói một lời.
Cô đi tới vỗ nhẹ lên vai Thẩm Thần Bằng, cười hỏi: "Thế nào? Sao trông anh buồn bã ỉu xìu như vậy, có phải gần đây rất bận việc không?"
Anh ta lắc đầu, "Anh không bận."
"Vậy sao trông anh không có tinh thần gì hết, cuộc sống về đêm quá phong phú hả?"
Thẩm Thần Bằng gắt cô. "Cái con bé này, bị Huy dạy hư mất rồi."
"Vậy anh nói cho em biết, anh làm sao vậy? Có phải có liên quan đến Cố Thu không? Anh tới tìm cô ấy à?"
Sắc mặt Thẩm Thần Bằng càng trầm hơn, anh nói bằng giọng lạnh nhạt. "Cố Thu vốn không hề rời khỏi Bắc Kinh, cô ấy vẫn luôn ở đây."
"Vậy hai người…"
"Cô ấy cũng giống như em, sắp kết hôn. Không biết cô ấy tìm được thằng cha kia ở đâu, nói là muốn đăng ký kết hôn."
An Noãn thầm thở dài, cuối cùng Thẩm Thần Bằng vẫn không thể bỏ được Cố Thu.
Cô không biết nên an ủi anh ta thế nào, cô không thể nói là thôi anh hãy buông tay đi được, dù gì cô cũng là người chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Tiết Ngọc Lan từ trên lầu đi xuống, đột nhiên bà lo lắng nói với ông cụ Thẩm, "Ba, Thẩm Diệc Minh không nghe điện thoại, con gọi rất lâu rồi mà vẫn không có ai nghe máy."
Ông cụ Thẩm giật mình, nói với An Noãn, "Noãn Noãn, cháu thử gọi xem."
An Noãn cầm điện thoại của mình gọi cho Thẩm Diệc Minh, có tiếng chuông reo nhưng không có ai nghe. An Noãn thử mấy lần nhưng đều không thấy bắt máy.
"Gọi thử cho cảnh vệ Tiểu Vương xem sao."
Nhờ ông cụ Thẩm nhắc nhở, Tiết Ngọc Lan vội vàng gọi cho cảnh vệ, nhưng cũng không có ai nghe máy.
Cả nhà liên tục gọi cho Thẩm Diệc Minh, gọi khoảng nửa giờ nhưng vẫn không có ai nghe.
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, Tiết Ngọc Lan đi qua đi lại trong phòng khách, khiến người khác nhìn cũng thấy sốt ruột theo.
An Noãn ngồi trên ghế salon, không ngừng gọi điện cho Thẩm Diệc Minh, cô gọi đi rồi gọi lại.
Mạc Trọng Huy ngồi bên cạnh, ôm chặt lấy vai cô, như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, ra lệnh. "Diệc Phái, con đi tra hành trình của Diệc Minh."
Vẻ mặt Thẩm Diệc Bái hơi cứng lại. "Trước đó con có liên hệ với chú hai, chú ấy nói hôm nay chỉ ở Bắc Kinh, có mấy cái hội nghị, chú ấy còn nói với con là sẽ về nhà sớm."
Giọng nói sốt ruột của Tiết Ngọc Lan bắt đầu nghẹn ngào, "Hay là có chuyện gì rồi? Nếu anh ấy nói về nhà thì nhất định sẽ về mà."
Ông cụ nghiêm nghị nói: "Nói linh tinh cái gì đấy, chắc chắn là có chuyện gì khiến nó chậm trễ thôi."
"Cho dù có việc chậm trễ thì anh ấy cũng nhất định sẽ gọi điện về." Tiết Ngọc Lan càng nói càng cuống, bà khóc ngay trước mặt mọi người. "Bảo sao hôm nay con cứ bị nháy mi mắt, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi."
Ông cụ Thẩm gắt nhẹ: "Ngọc Lan, không được nói linh tinh! Cứ mê tín mấy cái thứ vớ vẩn đó. Bên cạnh Diệc Minh có nhiều cảnh vệ như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Vậy ba nói anh ấy đi đâu ạ?"
Ông cụ bị Tiết Ngọc Lan hỏi mà cứng họng.
Mọi người chờ mãi đến tận mười hai giờ đêm vẫn không thể gọi được điện thoại cho Thẩm Diệc Minh, cũng chẳng có bất kỳ tin tức gì.
Thẩm Diệc Bái cùng Thẩm Diệc Bác đứng ngồi không yên.
"Ba, con và Diệc Bác đi trước, chúng con ra ngoài xem thử."
Vẻ mặt ông cụ Thẩm khá nghiêm trọng, ông gật đầu. "Đi đi, có tin tức gì thì nhớ gọi điện về nhà."
"Thần Dật, con cũng đi cùng với chúng ta đi."
Thẩm Diệc Bái gọi cả con trai mình đi cùng.