"Không, cháu không làm khó bác ấy, cháu chỉ hy vọng bác ấy có thể tha cho Mạc Bình Sơn một mạng, giữ lại mạng cho ông ấy."
Thẩm Diệc Phái hít sâu một hơi, giọng nói nặng nề, "Mạc Bình Sơn cấu kết với không ít thế lực bên ngoài, giữ lại mạng ông ta sẽ vẫn có uy hiếp. Chỉ có xử tội chết, giết gà dọa khỉ, mới có thể ngăn ngừa rất nhiều tranh đấu. Tóm lại, chuyện rất phức tạp, cháu không nên tham gia vào."
An Noãn cắn môi, sau đó lạnh lùng nói, "Bác không chịu giúp cháu, vậy cháu tự đi tìm bác ấy."
An Noãn tức giận rời khỏi phòng sách. Thẩm Diệc Phái nhấc máy gọi cho Thẩm Diệc Minh, đầu kia nhanh chóng nghe máy, có lẽ là luôn đợi điện thoại của ông.
"Anh nói chuyện với Noãn Noãn rồi à?" Thẩm Diệc Minh trầm giọng hỏi.
Thẩm Diệc Phái thở dài một tiếng, "Con bé này rất bướng bỉnh, anh nói gì nó cũng không nghe lọt, cố ý muốn gặp chú, nói là muốn đích thân đi tìm chú."
Đầu kia, Thẩm Diệc Minh ngồi ở trước bàn sách, dùng sức day ấn đường, chỗ đó đã giật mấy ngày nay, rất đau.
Ông tận lực tránh cô rất nhiều ngày, nhưng cô vẫn kiên trì không từ bỏ.
Bây giờ thật ra ông rất nhớ cô, tối nào nằm ở trên giường cũng sẽ nhớ cô, chỉ muốn chạy về nhìn cô một cái, nhưng ông vẫn nhịn được, không muốn cho cô có cơ hội mở miệng. Chuyện nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến, tránh cũng không tránh được.
Sáng sớm ngày hôm sau, ông cụ Tiết gọi điện thoại bảo ông dành thời gian đến sơn trang một chuyến, ông đoán có lẽ ông cụ cũng nghe nói sắp có kết quả tuyên án rồi nên vội vàng bắt đầu hành động.
Thẩm Diệc Minh đang chuẩn bị lên đường đến sơn trang thì lính cảnh vệ đến báo An Noãn đến tìm ông, bị chặn ở bên ngoài.
Xe của Thẩm Diệc Minh đi ra ngoài, dừng lại trước mặt An Noãn.
An Noãn kích động nhào tới, nắm chặt tay Thẩm Diệc Minh, "Bác hai, cháu biết là bác sẽ gặp cháu mà."
Thẩm Diệc Minh trầm giọng ngắt lời cô, "Noãn Noãn, cháu về nhà trước đi, bây giờ bác có việc rất quan trọng phải làm, không trì hoãn được."
An Noãn không dừng lại, nắm chặt tay ông, "Bác hai, cháu không đi, cháu không đi đâu hết, trừ phi bác đồng ý với cháu tha chết cho Mạc Bình Sơn."
Sắc mặt Thẩm Diệc Minh lập tức sầm xuống, lạnh lùng nói: "Chuyện của giới chính trị đâu có thể để cháu ở đây nói xằng nói xiên! Bác bảo tài xế đưa cháu về nhà."
An Noãn cuống lên nước mắt trào ra, "Bác hai, xin bác cho cháu chút thời gian, nghe cháu nói hết đã. Sự tồn tại của Mạc Bình Sơn đối với bác mà nói là một sự uy hiếp, cháu không cầu xin bác tha cho ông ấy, cháu chỉ cầu xin bác có thể giữ lại mạng cho ông ấy, cho dù để ông ấy bị giam giữ suốt đời cũng được. Bác hai, bác không thể để ông ấy chết, ông ấy chết rồi, cháu còn có lập trường gì mà ở bên Mạc Trọng Huy nữa."
"An Noãn, bác nói một lần cuối cùng, đừng lấy tình cảm riêng tư của cháu ra để nói chuyện, chuyện chính trị không đến lượt cháu nhúng tay vào. Bác đi ra ngoài có việc, cháu về nhà đi."
Giọng Thẩm Diệc Minh rất phiền não, còn chứa đầy tức giận.
An Noãn gào lên với bóng lưng ông, "Bác đi làm việc của bác, cháu ở đây đợi bác về."
Khóe miệng Thẩm Diệc Minh giật giật, giận đến tái xanh mặt.
Ông dứt khoát mặc kệ cô, lên xe.
Lính cảnh vệ bên cạnh nhìn qua kính chiếu hậu thấy An Noãn đứng im ở đó, do dự nói với Thẩm Diệc Minh, "Thủ trưởng, hình như hôm nay mưa, có cần bảo người đưa cô An về nhà không?"
"Mặc kệ nó, mưa là tốt nhất, cho nó tỉnh táo lại."
Xe đến sơn trang của ông cụ Tiết, nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt, ngay cả Thẩm Diệc Minh cũng phải qua kiểm tra.
Nói là canh phòng nghiêm ngặt, nói là quy củ, thật ra là ra oai phủ đầu Thẩm Diệc Minh. Ông cụ Tiết đang cảnh cáo ông, ông cụ mới thật sự là đại boss, hoàn toàn không coi Thẩm Diệc Minh ra gì.
Lính cảnh vệ bên cạnh có chút khó chịu, Thẩm Diệc Minh thì bình tĩnh hơn nhiều, ngược lại còn trấn an anh ta.
Vào sơn trang rồi, lính cảnh vệ nói với ông, ông cụ Tiết đang đánh cờ ở sân sau.
Thẩm Diệc Minh đi đến sân sau, thấy ông cụ Tiết ngồi ở trong đình nghỉ chân, đang tự đánh cờ một mình.
Nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, ông cụ vẫy tay, "Diệc Minh, qua đây ngồi đi, đánh với ba ván cờ."
Giọng ông cụ nghe rất hiền từ, người tám mươi tuổi, hình như lòng dạ càng ngày càng sâu.
Thẩm Diệc Minh cười đi qua đó, lễ phép gọi một tiếng "Ngài".
Ông cụ Tiết cười đùa, "Con và Ngọc Lan kết hôn ba mươi mấy năm, chưa bao giờ gọi ba một tiếng 'ba'. Con có biết Ngọc Lan là miếng thịt trong lòng ba, ba đã trao thứ quý giá nhất cho con rồi không?"
Thẩm Diệc Minh mím môi, nhất thời lại không biết đáp lại ông cụ như thế nào. Trong lòng ông đầy áy náy với Tiết Ngọc Lan.
"Bây giờ ba cũng lớn tuổi rồi, chỉ muốn nhìn thấy con cháu bên cạnh mình đều yên ổn. Thời trai trẻ tranh giành đấu đá, già rồi chỉ muốn bình an. Ông cụ Mạc cũng cùng ba tranh đấu giành thiên hạ, nói ra cũng vì quốc gia mà bỏ ra không ít sức. Bây giờ ông ấy đi rồi, ba có nghĩa vụ bảo vệ con cháu của ông ấy. Nếu như Mạc Bình Sơn không hiểu chuyện, đắc tội con, ba ở đây thay nó xin lỗi con, con thấy thế nào?"
"Ngài đang muốn con tổn thọ sao?" Thẩm Diệc Minh mặt cười lòng không cười.
"Bây giờ con có địa vị thân phận như vậy, sao ba dám làm con tổn thọ." Ông cụ Tiết nói ý, "Lần này coi như nể mặt ba, xóa bỏ ân oán hai nhà đi."
Thẩm Diệc Minh cười nhạt nói, "Thưa ngài, chuyện này sợ rằng con không làm chủ được."
Thẩm Diệc Minh vừa dứt lời, ông cụ Tiết đã sầm mặt xuống, dáng vẻ không vui.
"Mạc Bình Sơn làm quá nhiều chuyện bừa bãi, số tiền nhận hối lộ khổng lồ không nói, còn ôm đất khắp nơi, rất nhiều chuyện đều bị mọi người biết, nếu như còn để hắn vô sự, chỉ sợ dân chúng sẽ không phục. Không giấu gì ngài, con vẫn luôn đang cố gắng làm việc ở mọi phương diện, nhưng hiệu quả không được như ý, chỉ sợ lúc này ngay cả ngài và con đều không bảo vệ được hắn."
Ông cụ Tiết híp mắt lại, Thẩm Diệc Minh càng ngày càng xảo quyệt, đẩy hết tất cả mọi chuyện cho người khác, còn bản thân lại thành người tốt.
Ông cụ Tiết không để bụng hừ một tiếng, "Trên đời này nào có chuyện gì con không làm được, con ra lệnh một tiếng, còn có ai dám điều tra nó nữa. Diệc Minh, con ngồi lên vị trí này đúng là không dễ. Năm đó ba và ba con đều tốn không ít sức lực, ba hy vọng con có thể quý trọng tất cả những gì bây giờ con đang có. Người được lòng người sẽ có được thiên hạ, con không thể giết hết người đắc tội con, đến lúc đó xảy ra chuyện gì sẽ không có ai nói thay cho con đâu."
Thẩm Diệc Minh nhếch mép nói: "Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, từ trước đến nay con luôn nghe theo chỉ bảo của ngài. Người được lòng người sẽ có được thiên hạ, bây giờ nếu như con bất chấp tất cả bao che cho Mạc Bình Sơn, chỉ sợ sẽ mất lòng rất nhiều người. Ngài cũng không muốn con ngồi ở vị trí này mà kinh hoàng khiếp sợ, nhất định có thể hiểu được nỗi khổ của con."
Ông cụ Tiết siết chặt hai tay dưới gầm bàn lại, ông cụ nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, "Con đừng quên, tất cả những gì con có ngày hôm nay là ai ban cho con."