Thẩm Diệc Minh vẫn cười, nghiêm túc nói: "Con vĩnh viễn sẽ không quên, là ngài và ba con cho con tất cả, con luôn cảm kích trong lòng."
"Đây là biểu hiện của sự cảm kích à?"
Thẩm Diệc Minh cười, không nói gì.
Ông cụ Tiết lạnh lùng nói, "Ba hỏi con một lần cuối cùng, con có thả Mạc Bình Sơn hay không!"
"Không thả!"
Thẩm Diệc Minh nhìn vào mắt ông cụ Tiết, trầm giọng nói rõ ràng từng chữ.
Sắc mặt ông cụ Tiết tái mét, run giọng nói, "Được, được, cánh cứng lắm rồi, con có tin ba có thể nâng con lên, cũng có thể kéo con xuống không? Con có tin con vào được nhưng không ra được không?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Diệc Minh rất hờ hững, ông đứng lên, bình tĩnh nói: "Thưa ngài, con rất cảm kích ngài một tay nâng đỡ con lên. Con cũng rất cảm kích lúc con không hiểu chuyện, ngài dạy dỗ con, nhưng bây giờ tuổi ngài cũng lớn rồi, con không nhẫn tâm để ngài vất vả vì con nữa, cho nên xin ngài buông tất cả xuống, an hưởng tuổi già đi."
Câu nào của Thẩm Diệc Minh cũng rất khó hiểu. Năm đó đúng là ông cụ Tiết mất không ít sức lực nâng đỡ ông lên, nhưng sau khi ông lên trên rồi, ông cụ Tiết cũng luôn khống chế ông, ông có thể nói là con rối của ông cụ Tiết. Cơ quan của ông có một gian là của ông cụ, người của ông cụ lúc nào cũng dán mắt vào ông, thậm chí, mỗi quyết định của ông cũng phải thông qua ông cụ đồng ý. Ông cụ Tiết lợi dụng ông để gián tiếp khống chế quyền thế. Những năm qua, Thẩm Diệc Minh dần dần có người của mình, có thế của mình. Ông dần dần không bị ông cụ Tiết khống chế nữa, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này khiến ông cụ bắt đầu nôn nóng, vội vàng đào tạo người khác, định kéo Thẩm Diệc Minh xuống. Nhà họ Doãn, nhà họ Mạc, đều là phương án dự bị của ông cụ.
Ông cụ Tiết bị câu này của Thẩm Diệc Minh làm cho tức giận, chỉ Thẩm Diệc Minh lắp bắp, "Anh... anh..."
Thẩm Diệc Minh vẫn cười, "Ngài không sao chứ? Có cần tìm bác sĩ đến khám cho ngài không? Ngài nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Cút! Cút cho tôi!"
"Vậy con đi trước, ngài chú ý giữ gìn sức khỏe." Thẩm Diệc Minh cười rời đi, trong khoảnh khoắc xoay người, vẻ mặt giả vờ vui vẻ của ông lập tức nghiêm lại, trong mắt đầy sự hung ác.
Ông đã nhẫn nại quá lâu rồi. Bây giờ, cuối cùng cũng trở mặt, giao chiến trực diện với ông cụ Tiết.
Đi ra khỏi sơn trang, sắc trời đã hơi âm u, mây đen giăng đầy.
Lên xe, lính cảnh vệ bên cạnh hỏi ông, "Thủ trưởng, có cần tìm người vây sơn trang lại không?"
Thẩm Diệc Minh thản nhiên nói, "Không cần đâu."
Ông vẫn sẽ cho ông cụ Tiết một cơ hội nữa, dù sao ông ấy cũng là ba của Tiết Ngọc Lan, ông nợ Tiết Ngọc Lan quá nhiều. điều duy nhất ông có thể làm vì bà ấy chỉ có thế này thôi. Chỉ là cho cơ hội rồi, không phải ai cũng có thể nắm bắt. Chỉ mong sẽ không đến một ngày anh sống tôi chết, khiến người kẹp ở giữa khổ sở.
"Thủ trưởng, hình như sắp mưa rồi, cơ quan gọi điện thoại đến, cô An vẫn đợi ngài ở bên ngoài."
Thẩm Diệc Minh chống tay lên đầu, dáng vẻ mệt mỏi, không biết đã mấy ngày không được ngủ ngon rồi.
"Thủ trưởng, bây giờ chúng ta về cơ quan chứ?"
Thẩm Diệc Minh lắc đầu, "Đi tham gia hội nghị."
Một cuộc hội nghị nhỏ, hoàn toàn không cần thiết phải tham dự. Nhưng thủ trưởng đã nói như vậy, người phía dưới cũng không thể nghi ngờ.
"Thủ trưởng, vậy cô An làm thế nào? Có cần đưa cô ấy về nhà không?"
Thẩm Diệc Minh cảm thấy đau đầu, thấp giọng nói, "Nó có chân, muốn đi, không có ai ngăn được."
Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh lạnh lùng, lính cảnh vệ bị dọa không dám lên tiếng nữa.
Xe chạy đến nửa đường thì mưa như trút nước.
Thẩm Diệc Minh nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài, cau mày chặt hơn.
Lính cảnh vệ nhận được điện thoại ở cơ quan, nói cô An đang dầm mưa. Anh ta nói đúng sự thật với Thẩm Diệc Minh.
Nhưng Thẩm Diệc Minh chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, "Kệ nó đi."
Ông đang tự trách, có phải mình đã quá nuông chiều cô rồi không, con bé này càng ngày càng vô pháp vô thiên. Cũng nên hung dữ thích hợp với cô, để cô biết những chuyện nào có thể quản, những chuyện nào không thể nhúng tay.
Mặc dù sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, nhưng cô nhất định phải học lớn lên.
Mưa quá bất ngờ, An Noãn hoàn toàn không đề phòng, bị mưa nặng hạt hắt thẳng lên người.
Lính cảnh vệ nhìn thấy cô như vậy, có lẽ cảm thấy đáng thương, tiến lên đưa cho cô một cái ô, khuyên nhủ, "Cô An, cô về đi thôi, hôm nay thủ trưởng sẽ không quay lại đâu."
"Bác ấy đi đâu rồi?"
Lính cảnh vệ nhún vai, "Chúng tôi không rõ hành trình của thủ trưởng, nhưng thủ trưởng luôn rất bận, rất ít khi ở đây, phần lớn thời gian đều họp hoặc khảo sát ở bên ngoài. Cho nên cô hãy về đi thôi, đừng đợi uổng công nữa."
"Tôi đợi một lúc nữa."
An Noãn che ô, ít nhất sẽ không quá thê thảm.
Nhưng đợi một tiếng, hai tiếng, Thẩm Diệc Minh vẫn chưa về.
Vốn dĩ cô tự nói với chính mình, đợi một lúc nữa rồi đi, nghĩ cách khác, nhưng lại bất tri bất giác chờ được hai tiếng rồi, cô càng bướng bỉnh hơn.
Lính cảnh vệ khuyên cô hai lần, An Noãn cũng không rời đi.
Mưa càng lúc càng lớn, ô cũng không có tác dụng, cả người ướt đẫm, bị gió thổi vô cùng lạnh lẽo.
"Cô An, sao cô phải khổ như vậy chứ, nếu như thủ trưởng muốn gặp cô, cô không cần đợi như vậy, ngài ấy cũng sẽ gặp cô. Còn nếu thủ trưởng không muốn gặp cô, cho dù cô lạnh ngất đi, thủ trưởng cũng sẽ không quay lại đâu."
An Noãn run giọng nói: "Tôi đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu như bác ấy vẫn không về, tôi sẽ đi, không làm phiền anh đâu."
"Không phải là gây phiền phức cho tôi, tôi sợ cô không chịu nổi."
Lần đầu tiên An Noãn cảm nhận được từng giây từng phút trôi qua chậm chạp như vậy, chờ đợi lại giày vò như vậy.
Thẩm Diệc Minh họp liên tục một ngày. Tất cả lớn nhỏ, quan trọng hay không quan trọng, ông đều tham gia hết, hình như chỉ có như vậy mới có thể quên đi một số việc. Người tham dự hội nghị nhìn thấy Thẩm Diệc Minh đều vô cùng kích động, ai cũng dè dặt. Nhưng nào ngờ đại boss căn bản không có lòng dạ nào nghe bọn họ trình bày, trái tim luôn có chút bất an. Từ lúc ngồi lên vị trí này, không có gì có thể lay động quyết định của ông, từ đầu đến cuối ông luôn lạnh nhạt đối mặt với người bên cạnh, cho dù là Thẩm Thần Bằng, ông cũng đưa ra nước ngoài từ sớm. Mà bây giờ, ông phát hiện càng ngày mình càng mềm lòng, dường như chỉ cần có liên quan đến cô bé kia, trái tim sẽ không cứng rắn nổi.
Ông nhìn đồng hồ, có lẽ bên ngoài đã tối rồi. Hội nghị chưa kết thúc, ông đã rời đi trước.
Vẻ mặt lính cảnh vệ bên cạnh có chút cứng lại nói với ông, "Thủ trưởng, cô An vẫn đang ở cơ quan."
Thẩm Diệc Minh bình tĩnh dặn dò, "Đến cơ quan."
Xe chạy thẳng đến cơ quan, Thẩm Diệc Minh chỉ cảm thấy phiền não trong lòng, kiềm chế gần như có thể khiến người ta ngạt thở.
Đến cơ quan, từ xa đã nhìn thấy cơ thể gầy nhỏ của An Noãn đang đứng dầm mưa, ông trời giống như cố ý, đúng lúc này, mưa càng to hơn, dường như hóa thành viên đá đập mạnh vào trái tim ông.