Vào lúc này, đúng là An Noãn cũng chưa ngủ. Cô đứng ở sân thượng, nhìn sao lấp lánh bên ngoài, hình như trái tim có kiên cường thế nào cũng không có cách nào xua đuổi màn đêm đau thương này.
Cô cầm điện thoại, nhập số điện thoại của hắn, rồi lại xóa đi từng số một. Động tác như vậy lặp lại không dưới trăm lần, cho đến lúc trời đã sáng rồi, cô cũng không gọi cho hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy An Noãn đã gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Minh. Cô tin cho dù ông có bận thế nào cũng sẽ không bận từ sáng sớm, nhưng chuông reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy. An Noãn gọi liên tục mấy cuộc cũng không có ai bắt máy. Cô biết Thẩm Diệc Minh đang tận lực tránh cô.
Cô khẽ thở dài một cái, dậy đi vào phòng tắm.
Ông cụ Thẩm thấy cô sáng sớm đã xuống tầng, kinh ngạc hỏi: "Dậy sớm thế à, hôm nay cháu định đi đâu thế? Huy đâu?"
"Tối hôm qua anh ấy đến bệnh viện với mẹ anh ấy rồi, hôm nay cháu cũng định đi thăm mẹ anh ấy."
"Cháu gái, qua đây, ngồi cạnh ông nào."
An Noãn ngồi xuống bên cạnh ông cụ Thẩm, ông cụ nắm chặt tay cô, hàm ý sâu xa nói, "Cháu đến bệnh viện thăm mẹ nó, chưa chắc người ta đã cảm kích, thời điểm nhạy cảm thế này đừng đi thì hơn, đợi quan hệ dịu lại một chút, hoặc là chờ có kết quả xét xử rồi cháu hãy đi thăm ba mẹ nó."
"Ông ngoại, cháu sợ đến lúc đó cháu làm gì cũng không kịp nữa."
Ông cụ Thẩm đau lòng xoa đầu cô: "Cháu nói cũng đúng, giúp người khi gặp nạn, một miếng khi đói còn hơn một gói khi no mà. Có lẽ lúc này cháu càng có thể làm người nhà nó cảm động hơn, chỉ sợ là nhà đó không cư xử theo lẽ thường, sẽ hiểu lầm cháu rất nhiều."
"Sẽ không đâu, cháu tin mẹ anh ấy là một người hiểu chuyện."
Rất nhiều lúc, nghĩ người khác quá tốt, đến lúc sự thật bày ra trước mắt mới hiểu đừng dùng lòng mình đi đo lòng người khác, người với người chẳng ai là giống nhau.
An Noãn ăn sáng xong, ông cụ Thẩm bảo tài xế đưa cô đến bệnh viện, dặn dò tài xế luôn phải đi theo cô, như sợ cô sẽ chịu uất ức.
An Noãn đi mua một bó hoa, một giỏ trái cây trước. Đến bệnh viện, tài xế khăng khăng muốn đi lên cùng cô, nhưng An Noãn cự tuyệt.
Tài xế khó xử, "Cô An, lão thủ trưởng đã dặn dò, tôi…"
"Không sao, có Mạc Trọng Huy ở đây, mẹ anh ấy còn có thể làm gì tôi chứ?"
Tài xế vẫn đang lo lắng, An Noãn đã đi vào bệnh viện rồi.
Đứng ở cửa phòng bệnh của Đường Tĩnh Vi, bước chân An Noãn đột nhiên do dự, nhất thời hoàn toàn không còn dũng khí nữa.
Đứng bên ngoài một lúc lâu, cô mới có dũng khí gõ cửa.
Người ra mở cửa là Mạc Trọng Huy, hắn ôm eo cô đi vào.
"Mẹ, An Noãn đến thăm mẹ."
"Bác gái, cháu chào bác."
An Noãn đi đến trước giường bệnh. Đường Tĩnh Vi nghiêng mặt sang chỗ khác, phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Mạc Bạch Linh phản ứng cực lớn, bà ta vô cùng kích động gầm lên với An Noãn, "Sao mày còn có mặt mũi mà đến đây, là ai hại chị ấy thành như vậy? Nhà họ Thẩm các người hại nhà họ Mạc chúng tao thành thế này, mày quyến rũ Huy nhà tao, ngay cả mẹ nó nó cũng không cần, sao mày còn có mặt mũi mà xuất hiện, mày cố ý khiến chúng tao không thoải mái hay sao?"
Mạc Trọng Huy lạnh lùng ngắt lời Mạc Bạch Linh, "Cô, ở đây không có chuyện của cô."
"Mày!" Mạc Bạch Linh giận đến tái cả mặt.
"Tĩnh Vi, chị nhìn con trai chị đi, bảo vệ con đàn bà này đến mức nào chứ!"
Đường Tĩnh Vi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Bạch Linh, em không cần phải nói gì cả."
Sau đó, bà quay sang An Noãn, ngữ khí hờ hững, đúng mực, "Cô An, cảm ơn cô đã đến thăm tôi, có điều tôi thật sự không nhận nổi, mời cô cầm đồ của cô đi đi."
"Mẹ, Noãn Noãn có ý tốt đến thăm mẹ, mẹ nhất định phải như vậy à?"
"Con im miệng!" Đường Tĩnh Vi quát, "Một là bảo cô ta cút, hai là cả con và cô ta cùng cút đi."
Mạc Trọng Huy cũng tức giận, "Đây là tự mẹ nói đấy, mong mẹ đừng hối hận."
Mạc Trọng Huy ôm An Noãn rời đi, An Noãn lại không chịu xê dịch.
Cô ném cho Mạc Trọng Huy một ánh mắt yên tâm, đi đến trước giường của Đường Tĩnh Vi, nghiêm túc nói, "Bác gái, cháu biết bác nhất định vì chuyện của bác trai mà phiền não. Cháu không dám nói cháu có thể giúp được bác trai, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, xin bác nhất định phải tin tưởng cháu."
Đường Tĩnh Vi đảo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, "Cô nói thật không? Cô đồng ý giúp à?"
An Noãn gật đầu, "Bác và bác trai là ba mẹ của Mạc Trọng Huy, cho dù chúng ta từng có bất cứ va chạm gì, sau khi cháu và Mạc Trọng Huy kết hôn, mọi người chính là người nhà của cháu. Bây giờ cháu không có cách nào bảo đảm với bác, nhưng cháu nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình, hy vọng bác trai sẽ không sao."
Tâm trạng Đường Tĩnh Vi lập tức tốt hơn nhiều, giọng cũng ôn hòa hơn một chút, "Bác cũng không tham lam, bác không mong ông ấy khôi phục nguyên chức, bác chỉ mong ông ấy bình yên vô sự. Bác cũng biết ông ấy có dã tâm, làm sai rất nhiều, nhưng không đáng tội chết, vẫn hy vọng cháu nói tốt trước mặt bác hai cháu, tha cho ông ấy một mạng. Nếu như khai trừ đảng viên, cách chức của ông ấy, sẽ không còn bất cứ uy hiếp nào với bác hai cháu nữa."
"Cháu sẽ cố gắng cầu xin bác cháu."
Giây phút đó, Đường Tĩnh Vi thấy được sự chân thành trong mắt cô gái này, có lẽ bà đã sai thật rồi, cô gái này là thật lòng ở bên Huy. Bà đang nghĩ, ân oán hai nhà Thẩm – Mạc liên lụy đến bọn nhỏ, có phải là không công bằng không.
"An Noãn, bác rất cảm ơn cháu đã đồng ý giúp đỡ, trước đó trách lầm cháu, mong cháu thứ lỗi."
An Noãn cười lắc đầu, "Bác gái, bác khách sáo quá rồi, vẫn mong bác giữ gìn sức khỏe, Mạc Trọng Huy rất lo lắng cho bác."
Đường Tĩnh Vi gật đầu cười, nhẹ giọng nói, "Chỉ cần ba nó không sao, bác nhất định sẽ khỏe mạnh, tương lai bác còn phải chăm sóc ông ấy."
Có một loại tình cảm làm người ta ca ngợi và cực kỳ hâm mộ, nó gọi là không xa rời không vất bỏ. Mạc Bình Sơn không hoàn mỹ đến thế, lựa chọn chính xác nhất cuộc đời ông ta là lấy Đường Tĩnh Vi, cho dù vào lúc ông ta sắp hai bàn tay trắng, bà vẫn có thể kiên định đối xử tốt với ông ta.
Đi từ bệnh viện ra, An Noãn thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất Đường Tĩnh Vi không còn thái độ thù địch với cô như vậy nữa.
An Noãn và Mạc Trọng Huy đến nhà hàng ăn cơm, An Noãn không nhịn được cảm thán, "Mẹ anh đối xử với ba anh thật tốt."
Mạc Trọng Huy khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói, "Từ lúc anh có ký ức đến nay, anh chưa từng thấy mẹ anh nói với ba anh một chữ 'không'. Bà chưa bao giờ chống lại ba anh, cho dù năm đó anh rời khỏi Bắc Kinh đến Giang Thành, bà không nỡ xa anh nhưng vẫn không dám lên tiếng. Có lúc quá yêu một người cũng không phải là chuyện tốt. Mẹ anh quá nghe lời ba anh, nhiều năm như vậy đã hoàn toàn mất đi chính mình rồi. Bà sống dường như là vì ba anh, nếu như ngày nào đó ba anh không còn nữa, có lẽ bà sẽ mất đi động lực sống tiếp."
An Noãn lắc đầu, "Tình yêu như vậy quá thấp kém, khiến người ta khó chịu, cũng làm người ta đau lòng."
Đang ăn cơm, chuông điện thoại của Mạc Trọng Huy vang lên, hắn nhìn điện tới, lại nhìn An Noãn, cuối cùng tắt điện thoại đi.