Nhưng chỉ một lát, tiếng chuông du dương lại vang lên.
An Noãn không nhịn được trêu chọc, "Có phải là Doãn Thi Hàm không? Có cần em tránh đi một chút không?"
Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, cười nói: "Không phải cô ta, là Thẩm Cầm Phong."
"Thẩm Cầm Phong?" An Noãn kinh ngạc, "Vậy sao anh không nghe điện thoại của anh ấy đi?"
"Tín hiệu ở đây hình như không tốt lắm, anh ra ngoài nghe máy."
Mạc Trọng Huy tìm một cái cớ vụng về cầm điện thoại di động đi ra ngoài, An Noãn thật sự nhìn thấy tên Thẩm Cầm Phong, cũng không nghi ngờ.
Giọng Thẩm Cầm Phong nặng nề, đi thẳng vào vấn đề, "Tình hình không lạc quan lắm, tôi thấy cậu nhất định phải đi một chuyến, có lẽ sẽ mất mấy ngày."
Mạc Trọng Huy ngẩn ra.
Cuộc điện thoại này kéo dài rất lâu, trở lại phòng VIP, An Noãn than phiền, "Anh và Thẩm Cầm Phong lấy đâu ra lắm chuyện mà nói như vậy, em sắp ăn xong rồi đấy."
Sắc mặt Mạc Trọng Huy khó coi.
"Mạc Trọng Huy, anh làm sao thế? Thẩm Cầm Phong đã nói gì với anh?"
Hắn cúi đầu bình tĩnh nói, "Ngày mai anh phải bay đến Mỹ một chuyến."
"Sao thế? Có phải Thẩm Cầm Phong xảy ra chuyện gì không?"
"Thẩm Cầm Phong bị tai nạn xe, anh phải đi thăm cậu ta."
An Noãn căng thẳng nói, "Tai nạn xe có nghiêm trọng không? Em đi cùng anh."
Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, khẽ cười nói, "Anh đi một mình là được rồi, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về."
Sau đó Mạc Trọng Huy luôn biểu hiện rất không tập trung, An Noãn thầm nghĩ có lẽ Thẩm Cầm Phong bị tai nạn xe tương đối nghiêm trọng, hắn đang lo lắng cho anh ta. Nếu như không phải đang có chuyện quan trọng hơn phải làm, An Noãn nhất định sẽ cùng hắn đến Mỹ.
Ngày hôm sau Mạc Trọng Huy vội vàng bay qua Mỹ, đưa cả trợ lý Trương theo, An Noãn muốn tìm trợ lý Trương nghe ngóng tình hình, lần này đến đường cũng bị cắt đứt.
Hai ngày Mạc Trọng Huy không có ở đây, ngày nào An Noãn cũng sẽ đến bệnh viện thăm Đường Tĩnh Vi, sắc mặt Đường Tĩnh Vi tốt hơn nhiều, cũng cười với cô, chỉ là luôn giục cô, "An Noãn, cháu nói với bác hai cháu thế nào rồi? Ông ấy có chịu buông tay không?"
An Noãn cau mày, hai ngày nay cô không gặp được Thẩm Diệc Minh, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
"Cháu vẫn đang cầu xin, xin bác cho cháu thời gian."
Đường Tĩnh Vi cười chua xót, "Được, bác rất yên tâm về cháu, cũng tin tưởng bí thư Thẩm thương cháu, nhất định sẽ nghe cháu."
An Noãn kiên trì gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Minh, cả ngày gọi mấy lần, cô không tin Thẩm Diệc Minh sẽ mãi không nhận điện thoại của cô. Sau đó cô thông minh hơn, bảo ông cụ Thẩm gọi cho ông, nhưng Thẩm Diệc Minh càng xảo quyệt hơn, đưa điện thoại cho lính cảnh vệ bên cạnh, bất cứ chuyện gì cũng do lính cảnh vệ bên cạnh ông chuyển lời.
An Noãn biết kéo dài như vậy cũng không phải là cách, có khi kéo dài đến tận lúc tuyên án, đến lúc đó không biết nhà họ Mạc sẽ nghĩ cô thế nào.
Thật sự hết cách rồi, An Noãn gọi điện thoại cho bác cả, Thẩm Diệc Phái chịu nghe điện thoại của cô, giọng nói còn có chút hưng phấn, như đang nói đùa, "Noãn Noãn, nghĩ thế nào mà lại gọi điện thoại cho bác cả? Chẳng lẽ là ấn nhầm à?"
"Bác, gần đây bác bận lắm ạ? Lâu lắm không thấy bác về nhà."
Thẩm Diệc Phái cười sảng khoái ra tiếng, "Sao thế, nhớ bác rồi à? Tối nay bác về thăm cháu được không?"
An Noãn gật mạnh đầu, lại nhớ ra ông không nhìn thấy, vì vậy cô nói, "Bác, bác không được nói mà không làm đâu nhé, cháu ở nhà đợi bác."
Đến tối, Thẩm Diệc Phái về nhà thật.
Từ lúc Thẩm Diệc Phái về nhà, An Noãn đã dính lấy ông, niềm nở khiến ông cảm thấy sởn gai ốc.
Lúc ăn tối, An Noãn không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Diệc Phái, ông cụ Thẩm nhìn mà phát ghen.
"Noãn Noãn, trong lòng cháu chỉ có bác cả của cháu thôi à? Cháu quên trong cái nhà này ai mới là người thương cháu nhất rồi sao?"
An Noãn cười, gắp thức ăn cho ông cụ Thẩm.
Thẩm Diệc Phái thì xì một cái, "Ba, ba thật là, so đo với con làm gì thế, có bản lĩnh thì ba so với Diệc Minh đi."
Ông cụ Thẩm hừ hừ.
Ăn tối xong, Thẩm Diệc Phái vỗ vai An Noãn, cười nói, "Đi thôi, đến phòng sách của bác."
Ông là một người hiểu người, cô bé này xum xoe như vậy, nhất định là có chuyện muốn nhờ.
Hôm nay lúc ông về, cũng đã báo tin tức cho Thẩm Diệc Minh rồi.
Vào phòng sách của Thẩm Diệc Phái, hai người ngồi xuống đối diện hai bên bàn sách.
"Cháu gái, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi, nếu như bác biết sẽ không giấu cháu."
An Noãn cắn môi, trầm giọng hỏi, "Cháu muốn biết bây giờ ba của Mạc Trọng Huy thế nào rồi?"
Thẩm Diệc Phái lắc đầu, thật sự bị Thẩm Diệc Minh đoán đúng rồi, cô bé này tự dưng niềm nở, nhất định không có chuyện tốt.
Ông cười trả lời, "Bây giờ Mạc Bình Sơn rất ổn, hầu hạ ăn no uống đủ, cuộc sống vô cùng thoải mái."
An Noãn bĩu môi, "Đã có kết quả xét xử của Mạc Bình Sơn chưa? Ông ấy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Chắc mấy ngày này sẽ có kết quả xét xử, ông ta làm đủ chuyện xấu, cũng đến lúc gặp báo ứng rồi."
"Cháu không biết rốt cuộc ông ấy đã làm chuyện gì xấu, chẳng lẽ không phải là bác hai cố ý nhắm vào ông ấy sao?" Giọng An Noãn đột nhiên hơi kích động.
Thẩm Diệc Phái khẽ cau mày, thấp giọng nói, "Cháu nghĩ bác hai cháu có quyền lực lớn như vậy, một câu nói là có thể giết người à? Cháu gái, chuyện của giới chính trị quá phức tạp, cháu không nên nhúng tay vào, người phía trên sắp xếp thế nào, xử lý thế nào, đều có nguyên do của bọn họ, cháu hiểu ý bác chứ?"
An Noãn đột nhiên kích động nắm tay Thẩm Diệc Phái, "Bác, nhất định bác biết rõ kết quả xét xử, xin bác hãy nó cho cháu biết, liệu Mạc Bình Sơn có chết không?"
Vẻ mặt Thẩm Diệc Phái cứng lại, trầm giọng trả lời đơn giản, "Có!"
Giây phút đó, đầu An Noãn "ầm " một tiếng, dường như lập tức mất đi tri giác, đợi lâu như vậy, hóa ra lại đợi được kết quả thế này.
"Noãn Noãn, chuyện này vẫn chưa quyết định thật sự, nhưng cũng đúng đến tám chín phần rồi, bây giờ cháu vẫn không thể nói cho Huy biết được."
An Noãn kéo ống tay áo Thẩm Diệc Phái, nghẹn ngào cầu khẩn, "Bác cả, bác nhất định biết bác hai đang ở đâu, bác đưa cháu đi gặp bác ấy đi, cháu cầu xin bác hãy dẫn cháu đi tìm bác ấy, cháu muốn chính tai nghe bác ấy nói."
Thẩm Diệc Phái giữ vai cô, thấp giọng nói, "Noãn Noãn, cho dù cháu đi tìm bác hai cũng vô ích thôi, chuyện này không phải do mình bác hai quyết định. Mạc Bình Sơn làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, ông ta sẽ đi đến bước đường ngày hôm nay là đúng người đúng tội, không đáng thông cảm. Cho dù ông ta là ba của Huy thì vẫn phải trả giá."
"Không, cái giá này quá lớn, có thể cách chức ông ấy, để ông ấy không thể muốn làm gì thì làm nữa, cũng có thể giam giữ suốt đời, nhưng không thể để ông ấy chết được, ông ấy chết rồi cháu và Mạc Trọng Huy cũng chấm dứt. Bác cả, cháu cầu xin bác, cháu cầu xin bác đưa cháu đi gặp bác hai đi!"
"Cháu gái, bác hai cháu làm như vậy cũng là bảo vệ cháu. Khoảng thời gian này tại sao bác ấy luôn không về nhà, chính là sợ cháu mở miệng, bác ấy có thể lạnh lùng vô tình với bất cứ ai, chỉ với cháu là sẽ mềm lòng. Bác ấy thương cháu như vậy, cháu cũng nên đứng ở lập trường của bác ấy mà suy nghĩ cho bác ấy, đừng làm khó bác ấy."