Chereads / Tình đắng / Chapter 461 - Chương 461: Tình yêu cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi (3)

Chapter 461 - Chương 461: Tình yêu cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi (3)

"Em ăn luôn phần của anh đi, ăn nhiều một chút."

Sau đó hai người lại nói chuyện đơn giản mấy câu rồi cúp điện thoại.

Ông cụ Thẩm hỏi cô: "Huy không đến ăn cơm à?"

An Noãn bĩu môi nói: "Anh ấy nói anh ấy rất bận, hình như bận thật, đáng thương quá. Ông ngoại, hay là thế này đi, cháu mang cơm qua cho anh ấy, dù sao cháu cũng nhàn rỗi, thuận tiện đi kiểm tra."

Ông cụ Thẩm giơ tay cốc lên trán cô một cái, "Cái con bé này, rõ ràng chính là nhớ nó rồi, còn kiếm cớ vụng về như vậy."

An Noãn đóng gói đồ ăn lại, định đến công ty ăn cùng hắn.

 Nhà họ Doãn cũng đã sớm biết tin tức Đường Tĩnh Vi cắt cổ tay tự sát. Doãn Hậu Vọng đến sơn trang hỏi thăm ông cụ Tiết, thuận tiện nói tin tức cho ông cụ.

 Ông cụ Tiết sờ râu, trầm giọng nói, "Cái thằng Mạc Trọng Huy đó thật là có khí phách."

 Doãn Hậu Vọng lo lắng nói, "Ngài Tiết, nhìn con nhà họ Mạc và cháu gái nhà họ Thẩm yêu nhau như vậy, nếu như cứng rắn muốn làm mối cho Thi Hàm và nó, tôi chỉ sợ sẽ tủi thân cho Thi Hàm."

 Ông cụ Tiết khẽ thở dài, thản nhiên nói, "Nhưng Thi Hàm thích tên nhóc đó, có thể có cách gì nữa, càng ngày chúng ta càng không hiểu nổi tư tưởng của thanh niên. Thi Hàm chưa bao giờ cầu xin tôi cái gì, hôm đó nó rất nghiêm túc cầu xin tôi, bảo tôi giúp nhà họ Mạc. Tôi nhìn ra được đứa nhỏ này rất để ý đến tên nhóc nhà họ Mạc kia, nói thế nào tôi cũng phải cướp lại người cho nó. Lão Tiết tôi đời này chưa từng thua, tôi không tin tôi lại không giải quyết được một Mạc Trọng Huy."

 Vẻ mặt Doãn Hậu Vọng hơi cứng lại. Con gái ông ta ỷ có ông cụ Tiết cưng chiều cô ta, lại đưa ra yêu cầu như vậy. May mà ông cụ Tiết thương cô ta, không trách tội cô ta, nếu không cả nhà họ Doãn sẽ gặp họa theo.

 Mạc Trọng Huy lái xe trở về bệnh viện, trong bệnh viện có thêm một vị không mời mà đến, chính là Doãn Thi Hàm.

 Lúc này Doãn Thi Hàm đang ngồi ở cạnh giường nói chuyện với Đường Tĩnh Vi, Đường Tĩnh Vi nắm tay cô ta, dáng vẻ rất thân mật.

 Mạc Trọng Huy cau mày lại, có chút phiền não.

 "Huy về thật đúng lúc, mau qua đây, mẹ giới thiệu với con một chút."

 Mạc Trọng Huy không nhúc nhích, Mạc Bạch Linh đẩy hắn đến cạnh giường.

 "Huy, con đã từng gặp cũng biết rồi, đây là Doãn Thi Hàm, cô chủ nhà họ Doãn. Cô Doãn rất khách sáo, vừa nghe nói mẹ nằm viện đã đến thăm mẹ."

 Doãn Thi Hàm cười, chào hỏi Mạc Trọng Huy, "Anh Mạc, không ngờ lại gặp anh ở đây, đã lâu không gặp."

Mạc Trọng Huy cau mày, không để ý đến cô ta.

 Đường Tĩnh Vi thấy Doãn Thi Hàm có chút lúng túng, vội vàng nói: "Con trai cô trầm tính, không thích nói chuyện. Thi Hàm cháu đừng để ý, con người nó như vậy đấy."

 Doãn Thi Hàm cười nói: "Cháu biết."

 Đường Tĩnh Vi không hiểu, cô gái xinh đẹp lại hiểu ý người như vậy, tại sao con trai bà lại không thích, không chút động lòng. Tình yêu thật sự khiến người ta khó mà đoán được.

 "Huy, hôm nay chúng ta phải cảm ơn cô Doãn, cô Doãn nói tốt trước mặt ông cụ Tiết, ông cụ Tiết đã đồng ý giúp nhà họ Mạc chúng ta rồi."

 Mạc Trọng Huy hơi ngẩn ra, nhìn về phía Doãn Thi Hàm.

 Doãn Thi Hàm thì cười nói: "Anh không cần nghi ngờ, thật ra tôi cũng không giúp được gì, điều duy nhất tôi có thể làm cũng chỉ là cầu xin ông Tiết giúp đỡ, may mà ông đã đồng ý với tôi là sẽ giúp. Anh yên tâm đi, không có bất cứ điều kiện gì cả."

 "Huy, còn không mau cảm ơn cô Doãn đi."

 Cuối cùng Mạc Trọng Huy vẫn không nói tiếng cảm ơn kia, bởi vì hắn biết bất cứ ai giúp cũng vô dụng, chuyện Thẩm Diệc Minh quyết định thì sẽ không dễ dàng nhả ra.

 Đường Tĩnh Vi mắng: "Cái thằng này thật là không hiểu chuyện, Thi Hàm giúp nhà họ Mạc chúng ta vô điều kiện, ngay cả câu cảm ơn con cũng không nói."

 Mạc Bạch Linh cũng ở bên cạnh nói chen vào, "Cho dù cô Doãn có thể giúp được nhà họ Mạc chúng ta hay không, ít nhất cô ấy cũng có tấm lòng muốn giúp. Không giống một số người, ngay cả điện thoại cũng không nghe, bay lên cành cao thành phượng hoàng rồi, trong mắt nào còn có người khác."

 Mạc Trọng Huy cau chặt mày, lạnh lùng chất vấn, "Mọi người gọi điện thoại cho An Noãn à?"

 Mạc Bạch Linh thấy nói lỡ miệng, rất dứt khoát thừa nhận, "Gọi rồi, thì sao? Cô ta không nghe, hoàn toàn không coi người nhà họ Mạc ta ra gì. Loại người như vậy không biết cháu lấy về nhà làm gì? Cô ta dựa vào cái gì mà phách lối như vậy, còn không phải là nghĩ chắc chắn có được cháu sao? Cho dù người nhà cô ta hãm hại ba cháu, cháu vẫn sẽ ở bên cạnh cô ta, cho nên cô ta mới bừa bãi như vậy."

 Đường Tĩnh Vi nhìn thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy càng ngày càng tệ, ngắt lời Mạc Bạch Linh, đổi chủ đề, "Huy, đây là bệnh viện, con xem cũng đến giờ ăn rồi, cho dù thế nào, cô Doãn cũng coi như đã giúp nhà họ Mạc ta, thể nào cũng phải mời cô ấy ăn bữa cơm. Bây giờ mẹ vẫn không thể xuất viện, con mời cô ấy ăn cơm giúp mẹ đi."

 "Cô Đường, cô khách sáo quá, không cần mời cháu ăn cơm đâu ạ, cháu vẫn muốn ở đây với cô."

 Đường Tĩnh Vi cười vui vẻ, "Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, nhưng cháu vẫn phải ăn cơm chứ. Huy, nếu như con không muốn giúp mẹ chuyện này, vậy mẹ chỉ có thể tự mời cô ấy ăn cơm thôi, xin bác sĩ ra ngoài một lúc chắc là không sao đâu."

 Đường Tĩnh Vi đã nói đến nước này rồi, Mạc Trọng Huy hoàn toàn không còn đường từ chối.

 Hai người cùng đi ra khỏi bệnh viện, không phải Doãn Thi Hàm không nhìn ra vẻ mặt hờ hững và lạnh lùng của hắn, cho dù cô ta giúp đỡ nhà họ Mạc như vậy, hắn vẫn không hề vui cười với mình, nghĩ đúng là châm biếm.

 "Anh Mạc, nếu như không tiện thì bỏ đi, không cần mời tôi ăn cơm đâu."

 Mạc Trọng Huy cau mày, hờ hững nói, "Đi đi."

 Lần đầu tiên ngồi lên xe của Mạc Trọng Huy, tâm trạng Doãn Thi Hàm hưng phấn không có cách nào dùng ngôn ngữ mà hình dung được. Do dự giữa ghế sau và ghế phụ rất lâu, cuối cùng cô ta vẫn kéo cửa ghế phụ ra, phóng túng cũng được, đắm chìm cũng tốt, cô ta chỉ muốn nhớ giây phút tươi đẹp này.

 "Muốn ăn cái gì?" Hắn vẫn lạnh lùng hỏi.

 Doãn Thi Hàm thì dịu dàng nói, "Tùy anh, tôi sao cũng được, tôi không kén ăn."

 Mạc Trọng Huy chuyên tâm lái xe, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt.

 An Noãn đến tập đoàn Mạc thị, bảo vệ biết cô, trực tiếp cho cô vào. Lễ tân cũng biết cô, cười chào hỏi cô, "Cô An, sao cô lại đến đây?"

 An Noãn cười trả lời, "Tôi đến tìm Mạc Trọng Huy."

 Lễ tân hơi nhướng mày, nghi hoặc nói, "Hôm nay anh Mạc không đến công ty?"

 An Noãn dừng bước lại, cau mày hỏi, "Cô chắc chắn anh ấy không ở công ty à?"

 Lễ tân gật đầu khẳng định, "Tôi chắc chắn anh Mạc không có ở đây, nhưng mà trợ lý Trương thì đang ở công ty."

 "Vậy tôi đi lên tìm trợ lý Trương."

 Gần đây Trương Húc đang chủ trì một hạng mục mới, bận tối mắt tối mũi. An Noãn đột nhiên xuất hiện khiến cậu ta có chút kinh ngạc, lại có chút đau đầu.

 "Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy ở đâu?" An Noãn cũng không phí lời với cậu ta, đi thẳng vào vấn đề.

 Trợ lý Trương ấp úng trả lời, "Tôi cũng không biết, anh Mạc không liên lạc với tôi."