Chereads / Tình đắng / Chapter 438 - Chương 438: Bác và mẹ cháu không chỉ là anh em (4)

Chapter 438 - Chương 438: Bác và mẹ cháu không chỉ là anh em (4)

"Em nói không sao là không sao à? Em là bác sĩ à?"

An Noãn bĩu môi, nói lí nhí: "Em đã bị thương rồi, sao anh còn mắng em?"

Mạc Trọng Huy thở dài, dùng sức day ấn đường, mệt mỏi nói: "Lúc nào em mới có thể ngoan ngoãn, không khiến anh lo lắng nữa? An Noãn, anh thậm chí không dám để em rời khỏi phạm vi tầm mắt của anh nữa. Anh sợ anh vừa xoay người em đã làm mình bị thương. An Noãn, lúc nào em mới có thể trở nên trưởng thành một chút, không còn trẻ con như vậy nữa?"

Cô cúi đầu, mấp máy môi, dường như muốn giải thích, nhưng phát hiện lời đến khóe miệng lại không thốt ra được.

"Đi ra ngoài trước đi, để anh nấu cơm." Hắn vỗ nhẹ lên vai cô.

An Noãn đến phòng khách, ngoan ngoãn ngồi lên sofa, nhìn bóng dáng cao lớn của hắn bận rộn trong phòng bếp, đôi mắt lại ẩm ướt. Cô dùng sức lau mắt, tầm mắt vẫn mơ hồ.

Mẹ vì nhà họ Mạc mà rời xa người nhà của mình, đi xa xứ, mất nơi đất khách quê người. Ba vì bọn họ mới rời khỏi cõi đời này.

Nếu như bọn họ thản nhiên yêu tiếp, không biết ông trời có trừng phạt bọn họ không.

Rất nhanh Mạc Trọng Huy đã nấu xong ba món mặn một món canh, bê lên bàn. Lúc hắn đi ra gọi cô ăn cơm, phát hiện cô nhóc này đang yên lặng rơi nước mắt.

Tim hắn thắt lại, lập tức hối hận.

Hắn đi qua ôm cô vào lòng, dỗ dành, "Anh không mắng em, anh nói em có mấy câu, sao lại tủi thân khóc thế này chứ?"

Không biết tại sao nước mắt cô càng lúc càng rơi như mưa, thấm đẫm áo sơ mi của hắn. Cô nghẹn ngào nói, "Xin lỗi, em luôn rất mơ hồ, em luôn rất tùy hứng, lần nào em cũng khiến anh lo lắng. Mạc Trọng Huy, em không muốn như vậy đâu, em thật sự không cố ý."

Hắn đau lòng vuốt tóc cô, khẽ hôn lên má cô, thấp giọng dỗ, "Được rồi, được rồi, đều là anh sai, anh không nên lớn tiếng với em như vậy, không nên hung dữ với em. Ngoan, đừng khóc nữa, sau này không cho phép em vào bếp nữa, em muốn ăn cái gì, nói một tiếng là được rồi, cứ để anh làm hết."

Hắn dịu dàng lau sạch nước mắt vương trên má cô, vô cùng đau lòng nói: "Ngoan, không được khóc nữa, còn khóc nữa anh sẽ đau lòng lắm. Thứ anh sợ nhất chính là nước mắt của em, giọt nào cũng như hòn đá nhỏ đang đập vào tim anh."

Lúc bọn họ đang ăn cơm, đột nhiên Thẩm Diệc Minh gọi điện đến, An Noãn do dự không biết có nên nghe không. Mạc Trọng Huy cười vuốt tóc cô, "Thói quen xấu không nghe điện thoại này thật sự nên sửa đi, em không nghe điện thoại, người gọi sẽ lo lắng thế nào chứ."

An Noãn mím môi, ấn nút nghe.

Giọng nói đầu kia dường như có chút mệt mỏi, "Noãn Noãn, về nhà một chuyến đi."

"Bác hai, sao thế ạ?"

"Bác muốn gặp cháu, có chuyện muốn nói với cháu."

An Noãn cắn răng, lần đầu tiên rất quyết đoán từ chối ông, "Cháu xin lỗi, hôm nay cháu không muốn về, ngày khác rồi hãy nói đi ạ."

Đầu kia hơi ngẩn ra, dường như không tin vào tai mình.

"An Noãn, cháu nhắc lại lần nữa xem!"

"Cháu nói cháu không muốn về, bác có chuyện gì thì để hôm khác rồi nói."

An Noãn nói xong không đợi đầu kia nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.

Mạc Trọng Huy cau mày nhìn cô, ánh mắt rất phức tạp.

"Sao thế? Làm gì mà nhìn em như vậy?"

Hắn cười lạnh, "Lời này nên là anh hỏi em, sao đột nhiên lại có thái độ như vậy với bác em?"

"Em chê bác ấy phiền, không muốn gặp bác ấy."

Hắn vuốt tóc cô, "Em đó, luôn làm tổn thương người thương yêu em nhất."

Ăn cơm xong, Mạc Trọng Huy rửa bát ở phòng bếp, cô gái này đột nhiên rất dính hắn, lúc thì chạy đến ôm eo hắn, lúc thì chạy đến hôn lên mặt hắn một cái, như vậy khiến hắn có chút không quen, lại có chút vừa vui vừa sợ.

Rửa bát xong, hắn rất nghiêm túc, "Chiều nay em đi gặp ai thế?"

Mắt cô lóe lên, "Em và Cố Thu đi dạo phố, sau đó Cố Thu đi trước, em đi uống cà phê, rồi gặp phải Doãn Hạo, sau đó anh đến."

"Em không muốn nói anh không ép em, nhưng anh hy vọng nếu em có tâm sự thì nói với anh, cho dù chuyện gì, nói ra chúng ta cùng giải quyết, không được giấu ở trong lòng chịu đựng một mình."

An Noãn gật đầu, kiên trì nói, "Thật sự không có chuyện gì, anh nghĩ nhiều rồi."

Sau đó Mạc Trọng Huy muốn đưa cô về nhà họ Thẩm, An Noãn tức giận, "Em nói với bác hai là em không về rồi, tại sao anh còn muốn đưa em về?"

"Ngoan, không được tùy hứng. Khó khăn lắm bác em mới đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, nếu như em không chịu về nhà, bác ấy đổi ý thì làm thế nào? Anh không dám mạo hiểm đâu."

An Noãn hừ giọng, "Mạc Trọng Huy, đồ nhát gan, chỉ cần em kiên trì ở bên anh, bất cứ ai bất cứ chuyện gì cũng đừng mơ ngăn cản chúng ta."

Lời này của An Noãn càng giống tự nói với mình hơn.

"Được rồi, ngoan, có lẽ bác hai em thật sự có chuyện muốn nói với em, không được tùy hứng."

Cuối cùng An Noãn vẫn trở về nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy đưa cô về.

Bầu không khí trong nhà có chút u ám, ông cụ Thẩm, bác cả, bác ba và ba bác dâu đều đang ở phòng khách, chỉ có bác hai không có ở đây.

An Noãn chào hỏi theo thứ tự, Đậu Nhã Quyên đi đến khoác cánh tay cô, "Noãn Noãn, cuối cùng cháu cũng về rồi. Cháu không biết đâu, bác hai cháu tức giận không ăn cơm tối, tự giam mình ở trong phòng sách, không chịu gặp ai cả. Ông đi lên gõ cửa, bác ấy cũng không chịu mở cửa."

Tiết Ngọc Lan thản nhiên nói, "Đúng thế, có lẽ ông ấy chỉ muốn gặp cháu."

Ông cụ Thẩm thở dài, giọng nói có chút không biết làm sao, "Noãn Noãn, cháu mau đến phòng sách gặp bác hai cháu đi. Lính cảnh vệ nói bác cháu từ nơi khác về, cơm trưa cũng chưa ăn, không biết đã xảy ra chuyện gì."

An Noãn lên tầng, khẽ gõ cửa phòng sách, không có ai trả lời.

Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lạnh lùng nói vọng vào trong, "Bác hai, nếu như bác còn không mở cửa, vậy cháu đi đây."

Nghe thấy tiếng An Noãn, cửa lập tức mở ra.

"Cháu nghe nói bác bỏ cả bữa trưa và bữa tối, bác muốn luyện thành tiên sao?" An Noãn trêu ghẹo.

Thẩm Diệc Minh mím môi, thấp giọng nói, "Cháu vào đi."

An Noãn đi vào phòng sách của ông, ông đóng cửa lại.

"Bác hai, không phải lần nào bác đi khảo sát cũng mất một tuần à? Sao hôm nay mới đi đã về rồi?"

Thẩm Diệc Minh day trán, trầm giọng chất vấn, "Hôm nay cháu đi gặp Mạc Bình Giang à?"

An Noãn đứng vụt lên, gắt: "Bác sai người theo dõi cháu!"

"Không phải theo dõi cháu, là bảo vệ cháu."

"Bác thật là quá đáng, chẳng lẽ làm cháu gái của bác, ngay cả tự do cũng không có à? Bác cũng theo dõi anh họ như vậy hay sao?"

Ông cau mày, trầm giọng nhấn mạnh, "Không phải theo dõi, là bảo vệ. Nói cho bác biết, Mạc Bình Giang tìm cháu làm gì? Ông ta nói với cháu cái gì?"

"Bác căng thẳng như vậy là vì có bí mật gì bị bác ấy nắm trong tay? Hay là bác sợ cháu biết cái gì?"

Thẩm Diệc Minh day ấn đường, hình như rất mệt mỏi.