Chị dâu cả cười nói đùa: "Đúng vậy, cứ như vậy đi. Em đã đẹp thế rồi, còn trang điểm nữa, mọi người đều sẽ bị dìm hình mất."
An Noãn bị mọi người nói như vậy thì rất thẹn thùng.
"Được rồi được rồi, qua đây ngồi cả đi."
Ông cụ Thẩm ra lệnh. Ông cụ còn cố ý nắm tay An Noãn nói: "Noãn Noãn, cháu ngồi bên cạnh ông ngoại."
Ông cụ kéo An Noãn ngồi ở giữa sofa, bác cả và bác ba ngồi ở bên kia ông cụ, bác hai thì ngồi ở bên cạnh An Noãn, ba bác dâu đứng ở sau chồng mình, được ba cậu con trai của bọn họ ôm chặt. Thẩm Tử Mặc ngồi ở trên đùi ông cụ. An Noãn ôm chặt cánh tay ông cụ, vô cùng thân mật. Thẩm Diệc Minh ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ khoác cánh tay lên vai An Noãn.
Nhiếp ảnh gia hô "ba hai một", chụp liên tiếp năm bức.
"Chụp cho tôi với Noãn Noãn một tấm đi." Ông cụ Thẩm kéo tay An Noãn nói.
Tất cả mọi người tản ra, còn lại An Noãn và ông ngồi ở trên sofa.
An Noãn ôm chặt cánh tay ông cụ hơn, khẽ dựa đầu lên vai ông cụ, cười rất ngọt ngào.
Ông cụ Thẩm lại nói: "Diệc Minh, con ngồi xuống chụp cùng một bức đi."
Thẩm Diệc Minh khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh An Noãn, cánh tay rất tự nhiên khoác lên vai cô. Bức ảnh này, nụ cười của An Noãn hơi gượng gạo.
"Được rồi, thằng cả, thằng hai, thằng ba, ba con lần lượt chụp với Noãn Noãn một bức."
Ông cụ Thẩm lên tiếng, Thẩm Diệc Minh cảm kích nhìn ông cụ.
Thẩm Diệc Minh chụp với An Noãn trước. Ông rất thân mật kéo An Noãn vào trong lòng. An Noãn nhìn Tiết Ngọc Lan, cười nói: "Bác dâu, ba chúng ta chụp một bức đi."
Tiết Ngọc Lan nhìn Thẩm Diệc Minh một cái, thản nhiên nói: "Cháu chụp với bác hai cháu một bức đi, đợi lát nữa ba chúng ta chụp."
An Noãn không tiện nói gì nữa, bị Thẩm Diệc Minh ôm vào trong lòng, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
Ống kính ngắm thẳng bọn họ, nhiếp ảnh gia chụp liền ba bức.
Cả buổi sáng, An Noãn bị bọn họ kéo chụp rất nhiều ảnh, cũng mệt quá rồi, lúc thì ngồi, lúc lại đứng.
Cuối cùng cũng chụp xong, An Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Bữa trưa thật sự là bữa cơm đoàn viên, người cả nhà đều đến đông đủ.
Chỗ ngồi xếp dựa theo vai vế lớn nhỏ, An Noãn ngồi với Thẩm Thần Bằng.
Đang ăn, hai người bọn họ ở phía dưới thì thầm nói nhỏ. An Noãn huých cánh tay Thẩm Thần Bằng, nhỏ giọng hỏi: "Anh và Doãn Thi Hàm đang ở bên nhau à?"
Thẩm Thần Bằng lắc đầu, hờ hững trả lời: "Cô ấy không có tình cảm với anh, anh cũng không có tình cảm với cô ấy."
"Nếu đã như vậy, sao lần trước em lại thấy hai người hẹn nhau?"
Thẩm Thần Bằng chua chát nói: "Không như vậy anh có thể tự do à? Cả ngày bị nhốt ở nhà, em biết mùi vị này chứ?"
"Vậy Cố Thu thì làm thế nào? Mấy ngày trước Cố Thu đi tìm em. Cô ấy hy vọng anh có thể chính miệng nói rõ ràng với cô ấy."
Sắc mặt Thẩm Thần Bằng nặng nề, thấp giọng thản nhiên nói: "Ngày hôm qua anh đã đi tìm cô ấy, chia tay rồi."
Ngực An Noãn thắt lại, vô cùng khó chịu. Tình yêu có đẹp thế nào cuối cùng cũng không chống lại được hiện thực tàn khốc. Cái gọi là môn đăng hộ đối, cái gọi là dòng dõi, khiến một cô gái lương thiện lành tốt đẹp mất đi người mình yêu nhất, cũng khiến một người đàn ông rất nặng tình mất đi tình yêu.
Đời này Thẩm Thần Bằng đã định trước sẽ kết hôn với một cô gái xứng với anh ta, giống như Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan, bọn họ không có tình yêu, nhưng phải ở bên nhau cả đời.
"Noãn Noãn, em và Huy thế nào rồi? Hình như gần đây nhà họ Mạc gặp chút phiền phức, không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người chứ?"
An Noãn khẽ gật đầu, vẻ mặt hơi cứng lại.
Ông cụ Thẩm ở đầu kia oán trách một câu: "Noãn Noãn, hai đứa ở dưới thì thầm cái gì thế, đừng chỉ mải nói chuyện, ăn nhiều đồ vào."
An Noãn bĩu môi, Thẩm Thần Bằng thì gắp vào bát cô không ít đồ ăn.
"Thần Bằng, gần đây cháu và cô Doãn hẹn hò thế nào rồi?" Ông cụ Thẩm hỏi.
Thẩm Thần Bằng bình tĩnh trả lời: "Chúng cháu đang hẹn hò ạ, nhưng cảm giác không hợp lắm."
"Sao lại không hợp?" Tiết Ngọc Lan kích động hỏi: "Cô Doãn ưu tú như vậy, sánh đôi với con còn không phải quá xứng sao?"
Ông cụ Thẩm trách mắng: "Ngọc Lan, sao có thể nói con như vậy, trẻ con nhà họ Thẩm chúng ta đứa nào không ưu tú."
Tiết Ngọc Lan mím môi, không nói thêm gì nữa.
"Ông nội, cháu cảm thấy Doãn Thi Hàm không thích hợp với cháu, bởi vì trong lòng cô ấy có người khác, cháu cảm thấy ở bên cô ấy rất mệt mỏi."
Ông cụ Thẩm thở dài, thản nhiên nói: "Cứ hẹn hò thêm xem, nếu như thật sự cảm thấy không thích hợp thì cũng không thể miễn cưỡng. Trẻ con bây giờ đâu có chịu để người lớn chúng ta khống chế tình cảm, quan trọng nhất vẫn phải là bọn nó tự thích."
Lời này của ông cụ giống như cố ý nói cho người nào đó nghe.
Nhưng Thẩm Diệc Minh giống như không nghe thấy, vẻ mặt điềm tĩnh, thản nhiên như không.
Sau bữa trưa, An Noãn trốn vào phòng gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.
Điện thoại kết nối, câu nói đầu tiên của Mạc Trọng Huy chính là: "Anh đến đón em."
"Mạc Trọng Huy, đừng quậy, sáng mai bác hai phải ra ngoài rồi, sáng sớm mai anh đến đón em."
"An Noãn, chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau à? Nhất định phải tránh bác ấy sao?"
Giọng Mạc Trọng Huy mang theo chút oán hận. Sao An Noãn lại không muốn quang minh chính đại ở bên hắn chứ? Nhưng nếu như bọn họ ở bên nhau sẽ khiến người nhà họ Mạc trả giá, vậy cái giá ở bên nhau quá lớn rồi.
"Mạc Trọng Huy, bây giờ vẫn chưa thích hợp để quang minh chính đại. Tối nay em sẽ nói chuyện với bác hai em, có lẽ bác sẽ xuôi tai."
Người nào đó khó chịu ở đầu kia, uy hiếp: "Tối hôm qua anh chưa ăn cơm, sáng nay, trưa nay cũng không ăn, buổi tối có lẽ cũng không nuốt được, em tự xem mà làm."
An Noãn có chút tức giận, lại cảm thấy buồn cười.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng quậy nữa, anh không ăn cơm, đến lúc đó sao có tinh lực…"
An Noãn che miệng, sao đến lời như vậy cô cũng buột miệng nói ra được chứ.
Mạc Trọng Huy ở đầu kia cười ha ha, tiếng cười rất sảng khoái.
"Được, tối nay anh ăn nhiều một chút."
Cúp điện thoại, An Noãn vẫn đang hối hận, chỉ muốn vả vào miệng mình.
Cả buổi chiều, An Noãn đánh cờ, tản bộ, xem tin tức với ông cụ Thẩm.
Chương trình thời sự đang đưa tin chú của Mạc Trọng Huy vì nhận hối lộ mà đang bị điều tra. An Noãn xem xong cắn chặt môi, ông cụ Thẩm thì thở dài, nắm chặt tay cô.
Bữa tối, trên bàn thiếu đi một nửa người, ba anh họ đều không ở nhà, bác ba cũng đến quân khu rồi.
Ông cụ Thẩm bảo An Noãn ngồi ở bên cạnh mình, Thẩm Diệc Minh thì ngồi ở bên cạnh An Noãn.
Thẩm Diệc Minh rất tự nhiên gắp rất nhiều món ăn An Noãn thích nhất cho cô, giống như chưa bao giờ xảy ra bất cứ chuyện không vui gì.
"Ngày mai bác hai phải đi Giang Thành khảo sát rồi, cháu có muốn đi cùng bác hai không?" Thẩm Diệc Minh bình tĩnh hỏi cô.
An Noãn lắc đầu, thản nhiên nói: "Mộ ba mẹ cháu cũng chuyển đi rồi, cháu không muốn đến đó nữa."