Ông cụ Thẩm cười nói: "Người một nhà mà khách sáo như vậy làm gì, từ trước đến giờ bác hai cháu luôn thương cháu, không phải là cháu không biết."
An Noãn cười, không nói gì.
"Con bé này, cái tính bướng bỉnh này không biết là giống ai nữa. Năm đó mẹ cháu cũng không ương ngạnh như vậy. Nào có ai giận dỗi người nhà đến tận nửa tháng. Cháu có biết năm nay ông ngoại bao nhiêu tuổi rồi không? Thời gian sống dùng ngón tay cũng có thể đếm được, sao cháu có thể nhẫn tâm nửa tháng không về thăm ông? Ông gọi điện thoại cho cháu nhiều như vậy, một cuộc cũng không chịu nghe. Khoảng thời gian này đúng là làm ông buồn chết rồi."
"Xin lỗi ông ngoại, sau này cháu sẽ không như vậy nữa."
Ông cụ Thẩm khẽ thở dài. Lần này cô nhóc này về, cả người hình như đều thay đổi, trở nên không thân mật với người nhà nữa. Câu nói nào cũng khiến người ta cảm thấy xa cách.
"Noãn Noãn, có phải khoảng thời gian này cháu ở cùng Huy không?"
Tiết Ngọc Lan đột nhiên hỏi một câu khiến bầu không khí trên bàn ăn càng quỷ dị hơn.
An Noãn nhìn Thẩm Diệc Minh, lúc này ông đang cau mày rất chặt.
Ông cụ Thẩm hừ một tiếng: "Giờ ăn cơm lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy, có thể để ba cùng cháu gái ba yên bình ăn cơm không?"
Tiết Ngọc Lan bèn thấp giọng nói: "Con chỉ thuận miệng hỏi thôi, ba đừng tức giận."
Sau đó, mọi người đều yên lặng ăn cơm, không ai dám nói nữa, chỉ có ông cụ Thẩm không ngừng gắp thức ăn cho An Noãn, dặn dò cô ăn nhiều một chút.
Đậu Nhã Quyên vì muốn thay đổi bầu không khí, cười trêu ghẹo: "Noãn Noãn, cháu không biết ông nhớ cháu đến mức nào đâu. Ngày nào ông cũng canh điện thoại đợi cháu gọi điện về nhà, còn đòi bác đưa ông đi tìm cháu, đòi bác ảnh của cháu, nói ông xem ảnh của cháu cũng được. Bác nói trong nhà không có ảnh của cháu, ông liền nổi giận với bác, nói Noãn Noãn về nhà lâu như vậy, sao ngay cả ảnh cũng không có, hung dữ mắng cho bác một trận. Cháu nói bác có oan uổng không?"
An Noãn bị chọc khẽ cười ra tiếng.
Đậu Nhã Quyên nghiêm túc nói: "Lần này bác rút ra kinh nghiệm rồi. Ba, hôm nào rảnh, chúng ta mời nhiếp ảnh gia về nhà chụp ảnh gia đình đi."
"Ý kiến hay, nếu không thì ngày mai đi. Diệc Minh, ngày mai con có rảnh không?"
Thẩm Diệc Minh gật đầu: "Con rảnh. Chuyện này cứ để con sắp xếp đi."
"Cũng được, con sắp xếp là ba yên tâm rồi."
An Noãn khẽ cau mày, xem ra lại phải nuốt lời với Mạc Trọng Huy rồi.
Ăn tối xong đã hơi muộn, nhưng hôm nay tinh thần ông cụ Thẩm rất tốt, nhất định đòi An Noãn đi tản bộ với mình.
Bác dâu cả nói muốn đi cùng, ông cụ còn không vui: "Không cần, chỉ cần một mình Noãn Noãn đi với ba thôi."
Đậu Nhã Quyên tự giễu nói: "Bác lại bị ông ghét rồi."
Bác cả Thẩm Diệc Phái cười trêu chọc bà: "Chỉ có anh không chê em thôi."
Lời này làm bác dâu cả đỏ bừng mặt.
An Noãn lại cảm thấy bác cả thật lãng mạn. Bình thường bác cả rất bận, rất ít thời gian ở nhà. Bác dâu cả hết lòng chăm sóc cái nhà này, chăm sóc ông cụ Thẩm. Mặc dù bình thường không có nhiều thời gian ở bên bác cả và bác dâu cả, nhưng An Noãn có thể nhìn ra tình cảm của bọn họ rất tốt. Rất nhiều lúc, một câu nói vô ý, một chi tiết nhỏ, thậm chí là một ánh mắt, cũng có thể làm người ta cảm nhận được sự ăn ý và tình yêu giữa hai người họ.
An Noãn rất thích cảm giác này, cho dù ở nhà giàu có như vậy cũng có tình yêu chân thành. Bác cả và bác dâu cả, bác ba và bác dâu ba, có lẽ không thể hiện tình yêu mãnh liệt, nhưng cách thể hiện bình thường này cũng là một kiểu hạnh phúc.
An Noãn khoác cánh tay ông cụ Thẩm, đi men theo đường cái, gió nhẹ thổi bay mái tóc cô. Môi trường nơi này vô cùng tốt, so sánh với khu vực thành thị ồn ào náo nhiệt, nơi này rất yên tĩnh, đến tiếng còi xe ô tô cũng không có.
Dù sao ông cụ Thẩm cũng lớn tuổi rồi, đi chậm rãi mấy bước đã thở hổn hển.
An Noãn đỡ ông cụ ngồi xuống ghế đá ven đường, ông cụ than thở: "Ông ngoại lớn tuổi rồi, thật sự không đi nổi nữa. Nhớ năm đó lúc ông ngoại còn trẻ, vác năm cân chạy mười vòng thao trường tám trăm mét cũng không thở dốc."
An Noãn khẽ cười ra tiếng, trong bóng đêm, tiếng cười của cô vô cùng sảng khoái.
"Noãn Noãn, cháu đừng cười, ông ngoại không khoác lác đâu, là thật đấy. Có điều bây giờ không so được với trước kia nữa, ông lớn tuổi rồi, hai ngày nay ông luôn nằm mơ thấy mình bị bệnh. Ông nói với bác sĩ của ông, bác bảo do ông bị áp lực quá lớn."
An Noãn kéo cánh tay ông cụ, cười nói: "Ông ngoại, ông có áp lực gì thế?"
Ông cụ Thẩm vỗ tay cô, cảm khái: "Đương nhiên là ông có áp lực rồi. Tâm sự lớn nhất của ông bây giờ chính là cháu. Trước khi tìm cháu về, ông ngoại luôn nghĩ, chỉ cần tìm được cháu, đời này ông sẽ không còn tiếc nuối nữa, chết cũng thỏa mãn. Nhưng sau khi tìm được cháu về, ông ngoại lại không muốn chết, ông muốn sống thêm mấy năm, muốn nhìn thấy Noãn Noãn của ông hạnh phúc. Ông rất sợ ông đi rồi, cháu sẽ bị người ta bắt nạt, ông còn sợ cháu bị tủi thân không có ai để giãi bày. Noãn Noãn, ông ngoại không muốn bị bệnh, không muốn chết."
An Noãn không khống chế được nước mắt, nhào vào trong lòng ông cụ: "Ông ngoại nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, ông ngoại nhất định không thể rời xa Noãn Noãn."
Ông cụ Thẩm ôm chặt cô, khẽ nói: "Đời người, hình như càng không muốn xảy ra chuyện gì, chuyện đó lại càng sẽ xảy ra. Noãn Noãn, hứa với ông ngoại, những năm ông ngoại còn sống, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, cháu cũng đừng bỏ ông ngoại lại."
"Vâng."
"Chỉ cần ông ngoại còn một hơi thở, nhất định sẽ làm chủ cho cháu."
"Vâng."
Giọng An Noãn đã hơi khàn đi, cô cũng không nói ra lời.
Ông cụ Thẩm lau nước mắt cho cô: "Cháu gái ngốc, đừng khóc, ông ngoại vẫn còn mà."
An Noãn dùng sức gật đầu, nghẹn ngào ấp a ấp úng nói: "Ông ngoại, cháu xin lỗi, khoảng thời gian này cháu không nên không để ý đến ông."
Ông cụ Thẩm nhéo má cô, oán trách: "Biết thế là tốt, từ nay về sau cho dù cháu giận dỗi ai, ông ngoại trước sau vẫn là ông ngoại, vĩnh viễn đều đứng về phía cháu."
Đêm hôm đó, An Noãn và ông cụ ngồi trên ghế đá rất lâu. Ông cụ nói với cô rất nhiều chuyện lúc mẹ cô còn nhỏ.
"Mẹ cháu rất giống cháu, bị uất ức rất thích trốn một mình, tự liếm vết thương. Khi đó xảy ra rất nhiều chuyện, nó đều không nói cho ông biết, khiến ông hiểu lầm nó rất nhiều, cũng đưa ra quyết định sai lầm, vĩnh viễn mất đi nó. Noãn Noãn, cháu nhất định đừng học nó. Cho dù cháu bị uất ức gì cũng phải nói cho ông ngoại biết, chỉ cần ông ngoại còn sống, thề chết cũng phải làm chủ cho cháu."
An Noãn dựa đầu vào vai ông cụ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao. Đây là bầu trời sao đẹp nhất cô từng thấy, tất cả sao trên trời hình như đang nháy mắt với cô. An Noãn tin, trong đó nhất định có hai ngôi là ba và mẹ cô. Bọn họ ở trên trời nhất định hạnh phúc bên nhau, có lẽ bọn họ đang nhìn cô, cô cũng phải hạnh phúc cho bọn họ thấy.
An Noãn khoác cánh tay ông cụ về nhà. Thẩm Diệc Minh vẫn chưa ngủ, ông đang ngồi một mình trên sofa trong phòng khách, tùy ý chỉnh kênh ti vi, dáng vẻ giống như rất phiền não.