Chereads / Tình đắng / Chapter 395 - Chương 395: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (1)

Chapter 395 - Chương 395: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (1)

An Noãn gắp hết thức ăn ông gắp cho mình ra, đặt lên bàn ăn.

Giây phút đó, bầu không khí có chút lúng túng. Doãn Thi Hàm nhìn mà xanh cả mắt. Cô cũng luôn nghe nói nhà họ Thẩm cưng chiều cô cháu ngoại tìm lại được này như thế nào, nhưng ngang nhiên không nể mặt đại boss, cô gái này cũng quá phách lối rồi.

Chuyện làm cô kinh ngạc hơn là đại boss lại không tức giận, ngược lại rất cưng chiều vuốt tóc An Noãn, cười nói, "Vẫn còn giận à?"

 An Noãn dùng sức đẩy tay ông ra, cắm cúi ăn cơm.

 Thẩm Diệc Minh dứt khoát đặt đũa xuống, khoác cánh tay mạnh mẽ lên vai cô, cười nói, "Được rồi, lần trước bác không nên đánh cháu, không thì cháu đánh lại đi, không tức giận nữa được không?"

 An Noãn vẫn không nói gì, tiếp tục ăn cơm.

 "Được rồi, được rồi, bác mua quà cho cháu đấy, ăn cơm xong đến phòng sách của bác lấy nhé."

 Tiết Ngọc Lan cũng khuyên, "Noãn Noãn, bỏ qua chuyện lần trước đi. Lần đầu tiên thấy bác hai cháu xin lỗi người khác đấy."

 An Noãn không để ý đến ai, và nhanh hai miếng cơm, đặt đũa xuống.

 "Cháu ăn no rồi, ông ngoại ông dùng bữa thong thả nhé."

 An Noãn nói xong liền chạy lên tầng.

 Thẩm Diệc Minh nhìn bóng dáng bướng bỉnh của cô, không biết làm sao thở dài. Cái tính này thật không biết là giống ai nữa.

 Ông cụ Thẩm dạy dỗ Thẩm Diệc Minh, "Diệc Minh, lần trước con cũng quá kích động rồi, có tức giận thế nào cũng không thể ra tay với nó."

 "Con hối hận rồi."

 Thẩm Diệc Minh nói khẽ, sau đó nghĩ đến cái tát kia lại cảm thấy vô cùng đau lòng, đến mình cũng không hiểu sao lại nỡ đánh cô.

 An Noãn tức giận không phải là vì một cái tát của Thẩm Diệc, mà là vì ông phản đối cô và Mạc Trọng Huy ở bên nhau. Cô không muốn mình trở thành công cụ để đạt được mục đích chính trị của ông. Cô chỉ muốn bình yên cùng người mình thích sống qua ngày. Cô cố gắng từ bỏ rất nhiều mới dũng cảm bước đến với anh, không muốn có bất cứ trở ngại và sai lầm nào nữa.

Nằm ở trên giường, cô cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Trọng Huy. Giọng hắn ở đầu kia vẫn từ tính như thế, dường như có thể xuyên qua điện thoại sưởi ấm trái tim cô.

"Mạc Trọng Huy, bác hai về rồi, bác xin lỗi em, nhưng em không muốn tha thứ cho bác."

An Noãn không nói cho Mạc Trọng Huy biết Thẩm Diệc Minh tát cô, sợ hắn sẽ đau lòng.

Lúc này Mạc Trọng Huy cũng sinh lòng nghi ngờ, nghiêm túc hỏi, "Tại sao bác ấy lại xin lỗi em."

"Bởi vì... bởi vì..."

An Noãn không nghĩ ra lý do.

"An Noãn, nói thật với anh đi."

 An Noãn mếu máo, thấp giọng nói, "Lúc đi bác hai tát em một cái, em ghét bác."

 Mạc Trọng Huy hít một hơi lạnh, khàn giọng oán hận, "Sao không nói với anh?"

 "Em không muốn anh đau lòng."

 "Ngốc, em không nói anh không đau lòng, bây giờ anh càng đau lòng hơn."

 Đột nhiên có người gõ cửa, An Noãn bị dọa vội vàng cúp điện thoại.

 Có lẽ là Thẩm Diệc Minh, An Noãn nhắm mắt lại giả vờ ngủ.

 Cảm nhận được Thẩm Diệc Minh ngồi xuống giường, sau đó An Noãn thấy tay mình bị nhấc lên, một cái vòng tay lạnh buốt đeo vào cổ tay cô.

 An Noãn không còn cách nào khác, mở mắt ra ngồi dậy, dùng sức muốn rút cái vòng tay ra.

 Thẩm Diệc Minh cầm tay cô ngăn lại, "Cháu gái, đừng động. Đây là vòng tay bạch ngọc thượng hạng bác tìm được ở bên ngoài, rất thích hợp với khí chất của cháu."

 "Quý giá quá, cháu không nhận nổi."

 Thẩm Diệc Minh không biết làm sao cau mày lại, "Cháu gái, đừng giận nữa được không? Hôm đó sau khi đánh cháu, bác thật sự rất hối hận, bác cũng không biết lúc đó bác lên cơn điên gì mà lại nỡ đánh cháu. Bác đã rất tự trách, rất hối hận rồi, nếu như cháu vẫn không thể tha thứ cho bác, bác thật sự khó chịu muốn chết."

 An Noãn lạnh lùng nói, "Sao cháu dám giận bác, bác là đại boss, ai cũng phải nhìn sắc mặt bác để làm việc."

 Thẩm Diệc Minh véo má cô, "Cháu nói thế là cố ý muốn bác tức chết à? Được rồi, cháu nói đi, cháu muốn cái gì, bác đều thỏa mãn cháu hết."

 "Cháu không muốn gì cả, chỉ muốn bác đi ra ngoài ngay bây giờ thôi."

 Xem ra cô nhóc này giận thật rồi, Thẩm Diệc Minh buồn bực. Ông cũng không trách cô, dù sao một cái tát kia đã đánh mất sự tín nhiệm và ỷ lại của cô vào mình.

 "Hay là như vậy đi, bác cho cháu tự do, cháu có thể tùy ý ra ngoài, thế nào?"

 An Noãn bĩu môi, đúng là một điều kiện rất cám dỗ. Nhưng vào lúc này cô không muốn tùy tiện tha thứ cho ông.

 "Cháu muốn nghỉ ngơi, mong bác ra ngoài trước được không?"

 "An Noãn!"

 "Cháu thật sự hơi mệt, muốn nghỉ ngơi rồi."

 Thẩm Diệc Minh nhìn sắc mặt cô, hình như không giống đang nói dối. Ông khẽ thở dài, thấp giọng nói, "Vậy cháu nằm xuống ngủ đi, bác nhìn cháu ngủ, đợi cháu ngủ rồi bác sẽ đi."

 "Bác nhất định phải như vậy à?"

 "Ngoan, ngủ đi, đã mấy ngày bác không nhìn thấy cháu rồi, chỉ muốn nhìn cháu thật kỹ."

 Qua rất lâu An Noãn vẫn không ngủ được, có người ngồi ở đầu giường, còn đang nhìn mình chằm chằm, cô luôn cảm thấy không thoải mái, sao có thể ngủ được.

 Trằn trọc mấy lần, cuối cùng An Noãn không chịu nổi, bò dậy.

 "Bác không ra ngoài, cháu không ngủ được."

 Thẩm Diệc Minh cười khẽ, "Vậy thì nói chuyện đi, bây giờ vẫn rất sớm."

 "Cháu và bác không có gì để nói cả, bác đi đi."

 "Đúng là một con bé vô tình!" Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, cười nói, "Bác tự nhận là đối với cháu không tệ, trái tim cháu lạnh lùng thế à? Không cảm động một chút nào ư?"

 "Bác tát cháu một cái, cháu còn phải cảm động đến rơi nước mắt à?"

 Thẩm Diệc Minh mỉm cười, không biết phải làm sao, tiếp tục dịu giọng dỗ cô, "Được rồi, bác đã rất tự trách rất hối hận vì cái tát kia rồi, cháu đừng đâm vào chỗ đau của bác nữa."

 An Noãn mím môi, đột nhiên nghiêm mặt hỏi, "Tại sao bác lại đối xử với cháu tốt như vậy?"

 Thẩm Diệc Minh hơi ngẩn ra, giọng nói mơ hồ, "Bởi vì bác nợ cháu quá nhiều, bác nên đi tìm cháu sớm hơn, nhưng mãi không đi, để cháu chịu nhiều khổ cực như vậy. Noãn Noãn, nếu như bác tìm cháu sớm hơn, cháu sẽ không ngồi tù ba năm."

 Sắc mặt An Noãn sa sầm, bình thản nói, "Cháu đã buông chuyện cũ đó xuống rồi, bác không cần tự trách. Thật ra ba năm ở trong tù đó, cháu trưởng thành rất nhiều. Con người đều phải trải qua một số chuyện mới từ từ trưởng thành được."

 "Nhưng cái giá trưởng thành của cháu quá lớn. Năm đó mẹ cháu mất lúc sinh cháu, bác nên đi tìm cháu về ngay. Noãn Noãn, bác nên để cháu sống cuộc sống đầy đủ sung túc nhất, để cả đời này cháu lớn lên mà không phải lo lắng hay suy nghĩ gì."

 An Noãn thấy mừng vì ông không làm như vậy, nếu không ba sẽ chỉ có một mình. Cô quý trọng quãng thời gian tươi đẹp ở bên ba, bất cứ ai cũng không có cách nào thay thế.

 "Bác hai, bác phản đối cháu và Mạc Trọng Huy ở bên nhau là bởi vì Mạc Trọng Huy khiến cháu ngồi tù ba năm, hay là bác và nhà họ Mạc có mâu thuẫn?"