Thẩm Thần Bằng cười ha ha thành tiếng, xoa đầu cô và bảo, "Được rồi được rồi, đùa em vậy thôi, chuyện em hỏi anh anh không biết rõ đâu, mấy hôm nay không có liên lạc gì với cậu ấy."
"Trông tâm trạng anh có vẻ không tệ nhỉ!" An Noãn châm chọc.
Thẩm Thần Bằng thở dài, "Chỉ có thể tự mình tìm vui thôi, nếu không thì làm gì được? Không thể cứ đòi sống đòi chết mãi, họ cũng không trúng chiêu này của anh nữa. À phải rồi, sao em không đích thân đi hỏi Huy, chạy tới hỏi anh làm gì, anh đâu có biết gì đâu."
"Thôi khỏi, không cần hỏi nữa, chắc là anh ấy rồi. Anh ấy tạo ra cái văn phòng kia, chạy tới tổng công ty của JM câu kéo hai nhà thiết kế hàng đầu, đúng là quá nham hiểm."
Thẩm Thần Bằng nghe vậy bỗng chốc hứng khởi hẳn lên, anh ta cười tươi và bảo, "Thật hả? Cuối cùng cậu ấy cũng chịu ra tay rồi hả? Đây mới là Huy mà anh quen chứ. Em nhắc nhở Lâm Dịch Xuyên, đây là chiêu rút ruột để hành hạ, nhắc nhở Lâm Dịch Xuyên cẩn thận một chút. Dám cướp phụ nữ với Huy, kết cục sẽ khó nói lắm."
"Thẩm Thần Bằng!"
Thẩm Thần Bằng hừ một tiếng, "Em cứ tiếp tục bảo vệ Lâm Dịch Xuyên đi, em càng bảo vệ Lâm Dịch Xuyên, Huy sẽ càng mạnh tay. Cậu ấy có nhiều tiền, chơi chết Lâm Dịch Xuyên."
"Bỉ ổi!" An Noãn nghiến răng nghiến lợi.
Thẩm Thần Bằng tức giận nói, "Lâm Dịch Xuyên lợi dụng trẻ con để cướp em đi, lẽ nào như thế thì không bỉ ổi?"
Đột nhiên, cô nhận được điện thoại từ tập đoàn Mạc thị về dự án khách sạn nghỉ dưỡng mà họ hợp tác lần trước, bên thi công có một số khó khăn muốn học hỏi cô, mời cô đến công trường một chuyến.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi nhận được điện thoại là Mạc Trọng Huy còn báo thù lên cả đầu cô nữa.
Với tư cách là tổng thiết kế của dự án đó, An Noãn bắt buộc phải phối hợp với công việc của họ. Tuy rằng không làm ở JM nữa, có thể đẩy công việc cho Hứa Vĩ Thần, để Hứa Vĩ Thần sắp xếp người qua đó, nhưng An Noãn biết đợt này chắc anh ta cũng bận đến phát điên nên cũng muốn gánh vác cùng anh ta. Dù sao Hứa Vĩ Thần đến Bắc Kinh là vì cô, những năm gần đây Hứa Vĩ Thần cũng giúp đỡ cô rất nhiều, bây giờ càng đi càng xa, nhưng phần tình cảm ấy vẫn còn đó, bất kể lúc nào nhớ lại, cũng vẫn thấy ấm lòng.
An Noãn tới công trường gặp gỡ bên thi công, đã chuẩn bị trước tinh thần bị gây khó dễ. Nhưng đến công trường rồi, người phụ trách của bên đó rất khách sáo, không ngừng nói, "Xin lỗi cô An, làm phiền cô rồi, thực sự có một vài vấn đề nhỏ cần hỏi cô một chút."
"Không sao, đây là việc tôi nên làm."
Bàn bạc ở công trường một tiếng đồng hồ, đối phương nhiệt tình muốn mời cô dùng bữa tối, An Noãn từ chối.
"Cô An, thực sự cảm ơn cô quá. Tổng giám đốc của chúng tôi nhờ tôi nhất định phải mời cô dùng bữa. Cô xem, cô từ chối rồi, tôi biết ăn nói với giám đốc thế nào?"
An Noãn cười cười nói, "Anh khách sáo quá rồi, những việc này đều là công việc của tôi, tôi nên làm. Sau này bất cứ khi nào cần cứ gọi điện thoại cho tôi là được rồi, không sao đâu."
"Vậy tôi đưa cô về nhé."
An Noãn cười cười xua tay, "Không cần đâu, tôi tự lái xe tới mà."
Người phụ trách nhìn theo bóng lưng nho nhã của An Noãn, thầm nghĩ, cô gái xinh đẹp quyến rũ này, nghe nói có quan hệ mờ ám với ngài Mạc, xem ra đúng như vậy rồi.
"Á!"
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của An Noãn, anh ta hoàn hồn lại, vội vàng chạy tới, thấy An Noãn ngã trên nền đất, biểu cảm có vẻ đau đớn.
"Cô An, cô không sao chứ?"
An Noãn đau đến mức mặt mũi trắng bệch, khẽ nói, "Chân của tôi bị trẹo rồi, hình như không động đậy được nữa."
An Noãn được đưa đến bệnh viện, bác sĩ chiếu chụp, kết quả cho thấy không bị thương vào xương, nhưng mắt cá chân sưng vù, không thể xuống giường được.
Người phụ trách rất áy náy, "Cô An, thực sự xin lỗi, để cô phải tới công trường rồi bị thế này."
"Không sao đâu, là tại tôi đi đường không cẩn thận."
An Noãn vốn không định nói với người nhà, nhưng hoàn toàn không thể đi lại được.
Do dự hồi lâu, cô gọi điện cho Thẩm Thần Bằng. Anh ta nhanh chóng đến bệnh viện, nhìn thấy chân cô sưng đến mức không ra làm sao, mắng cho cô một trận tơi bời khói lửa, "Đi đường cũng không nên thân, em ăn cơm cũng thành thừa đấy."
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói, "Anh đưa em về nhà đi, bác sĩ bảo tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi."
"Đã thành thế này rồi, về nhà nghỉ ngơi làm sao khỏi được. Anh đi làm thủ tục nhập viện cho em, ở bệnh viện quan sát mấy hôm."
Sau đó An Noãn rất hối hận vì đã nói với Thẩm Thần Bằng, khi trời tối, nhà họ Thẩm kéo tới rất nhiều, bác cả bác ba cùng tới, ba bác dâu đến đông đủ, lực lượng này khiến các y bác sĩ trong bệnh viện sợ hết hồn.
Bác cả vừa đến bệnh viện đã đổi phòng bệnh cho An Noãn, đổi đến dãy nhà chuyên dùng để ông cụ dưỡng bệnh.
"Bác, cháu thật sự không sao đâu, chỉ cần về nhà nằm trên giường vài hôm là được."
"Không được!" Thẩm Diệc Bái rất nghiêm túc, "Lần này không thể cho cháu làm loạn nữa, ở bệnh viện ngoan ngoãn quan sát tình hình vết thương cho bác."
An Noãn mím môi, không còn gì để nói.
Tiết Ngọc Lan cười cười ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay An Noãn, "Hôm nay đúng lúc bác hai cháu không ở nhà, bác ở lại chăm cháu nhé, nhờ người khác chăm sóc bác thấy không yên tâm."
An Noãn thấy mắt mình hơi ướt, trong lòng ấm áp vô cùng.
"Bác ơi, bác đừng nói với bác hai nhé, nếu không bác ấy lại mắng cháu."
Tiết Ngọc Lan xoa đầu cô, mắng vài câu, "Ai lại mắng cháu chứ, tại mọi người quá quan tâm, quá thương cháu thôi. Được rồi, chuyện này không nói với bác hai cháu, cho ông ấy biết được, mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn nhiều."
An Noãn bị mọi người ép ở lại bệnh viện, Tiết Ngọc Lan chăm sóc cho cô.
Đêm rất yên tĩnh, An Noãn nằm trên giường, đau đến mức không thể ngủ nổi.
Vì chăm sóc cô nên Tiết Ngọc Lan không ngủ ở phòng nghỉ dành cho người nhà mà ngủ trên ghế sofa bên ngoài.
An Noãn cảm động, ngoài ra còn thấy áy náy vô cùng, lúc này cô rất muốn uống nước, nhưng vẫn cố gắng nhịn.
Như thể tâm linh tương thông, Tiết Ngọc Lan đột nhiên ngồi dậy và hỏi cô, "Noãn Noãn, có muốn uống nước không? Có muốn đi vệ sinh không?"
"Cháu muốn uống nước." An Noãn ngượng ngùng nói.
Tiết Lan Ngọc lập tức bước tới, rót nước cho An Noãn, cười cười, "Con bé này, muốn uống nước sao không nói, còn khách sáo với bác làm gì."
"Bác ơi, cháu xin lỗi."
"Con bé ngốc, đừng nói những câu ngốc nghếch như vậy, trong lòng bác, cháu giống như con gái bác vậy."
Cốc nước ấm được cô giữ trong lòng bàn tay cũng khiến trái tim lạnh băng của cô ấm lên.
"Noãn Noãn, có phải không ngủ được không?"
An Noãn cắn môi gật gật đầu, "Chân đau ạ, đau đến mức không ngủ nổi."
"Sưng như thế này, làm sao mà không đau cho được? Con bé này, cứ phải chịu tội mãi. Không phải bác gái nặng lời gì với cháu đâu, nhưng cháu cũng thật mơ hồ, đi đường đang yên đang lành cũng làm mình trẹo chân đến mức vậy. À đúng rồi, Lâm Dịch Xuyên đã biết chưa? Ngày mai nó có về thăm cháu không?"
An Noãn cúi đầu, bình tĩnh đáp lại, "Cháu không nói cho anh ấy biết."
Tiết Ngọc Lan thở dài thườn thượt, tâm tình thủ thỉ mà hỏi rằng, "Noãn Noãn, cháu nói cho bác nghe, cháu không yêu Lâm Dịch Xuyên một chút nào đúng không?"